Do Tùng nhất định không chịu nhận cái thai là của mình nên bố mẹ Nhung đành ngậm ngùi ra về. Ngay hôm sau, Tùng bỏ đi vào miền Nam, chắc là do bố mẹ nó đã tính toán cho cả rồi.
Hai ngày sau, tôi với Nhung định quay lại nhà trọ của nó để lấy ít quần áo với mấy thứ linh tinh. Vừa đến đầu ngách, bố và anh trai nó từ quán nước gần đó lao ra bắt. Vì đi xe đạp nên tôi với Nhung không chạy kịp.
Mày không biết đâu, hôm đó bố và anh nó đánh Nhung một trận dã man. Ông bố túm tóc lôi sềnh sệch trên đường, tóc Nhung lại dài nữa chứ. Ông ta cứ lôi nó giữa phố như vậy, nó đau quá ngã xuống nhưng ông vẫn tiếp tục kéo lê trên đất, thằng anh ở sau thì thỉnh thoảng lại đạp vào người nó. Cả hai bố con vừa đi vừa đánh nó dã man.
Mày không tưởng tượng được cái cảnh đó đâu, Nhung ngã xuống bị giật tóc đau nên hai tay ôm đầu vừa lê theo vừa khóc lóc xin tha. Tôi nhìn mà phát khóc, chạy vào can thì bị thằng anh đẩy ra, nó còn đạp tôi mấy phát nữa. Bố thằng chó, nhìn bố đánh em gái mình mà không can lại còn hùa theo.
Hai bố con lôi Nhung ra gần đầu đường lớn, mọi người xúm lại xem nhưng không ai dám can. Một lúc sau có mấy thằng thanh niên chạy lại can nhưng cũng không được, chúng nó dọa đánh hai bố con nên chúng mới chịu thả Nhung ra. Nhung đau quá lại xấu hổ nên cứ nằm dũ rượi ra đường, tóc tai rối tung, quần áo xộc xệch dính đất nhìn như con ăn mày. Tôi ra ngồi cạnh đỡ nó dậy, nó vừa chống tay nhoài người dậy thì lại bị thằng anh đạp vào mặt một phát nữa, nó ngã dấp dúi ra đường.
Tôi thương nó không chịu được mày ạ, tôi thề lúc ấy mà có dao trong người chắc tôi đâm chết bố con thằng đó mất. Một lúc sau thì bố nó sai thằng anh quay lại dắt xe bắt Nhung leo lên rồi đèo về nhà.
Để em phân tích đoạn này cho các bác hiểu rõ một chút nhé. Thời đó còn hủ tục phong kiến lắm, đặc biệt là ở quê. Nhà mà có con gái chửa hoang thì coi như cả đời không dám nhìn mặt ai luôn, bố mẹ ra đường thì cứ cúi gằm mặt xuống đường mà đi. Thậm chí còn bị gạch tên đuổi ra khỏi họ nữa. Em nghĩ là ông này chắc cũng có sẵn cái tính gia trưởng vũ phu, lại gặp cảnh đó nữa. Chứ không như bây giờ đâu, bây giờ chúng nó còn ngang nhiên đẻ con rồi mang bán ấy chứ.
Con My kể tiếp:
- Tao còn nghe nói sau lúc dắt con Nhung về nhà, ông ấy còn đánh dã man hơn lúc ở đường. Vừa về đến sân, ông ấy đạp nó ngã dấp dúi xuống rồi bắt nó bò vào giữa nhà quỳ trước ban thờ. Mẹ nó khóc lóc can nhưng không được, còn bọn hàng xóm thì đứng ngoài xem rồi bàn tán, mấy khi ở làng có vụ con gái đi học rồi chửa hoang không ai nhận chứ. Mẹ một lũ chó!
Ông ấy tra hỏi nó xem có phải là con của thằng Tùng không thì Nhung cứ im tịt chỉ khóc chứ không nói gì, nó cũng không xin ông ấy tha. Ông ấy tức quá sai thằng anh đi tìm kéo rồi cắt tóc nham nhở nó ra. Cả một tuần ông ấy nhốt nó trong nhà, không ông ấy thì thằng anh canh không cho nó ra ngoài cổng nửa bước. Thỉnh thoảng ông ấy ra ngoài bị dân làng dèm pha chỉ trỏ thì ông ấy lại lôi nó ra đánh tiếp.
Nhung suốt ngày nằm trên giường khóc, nó chả thèm ăn uống gì cả, thỉnh thoảng ông bố mang cơm ra bắt nó phải ăn, nó mà không ăn hết ông ấy lại đánh.
Được tám ngày thì đêm hôm ấy tầm mười giờ, con lợn nái nhà nó đẻ hay sao ấy, bố mẹ nó cùng thằng anh ở dưới bếp lo đỡ lợn nên cũng không ai để ý đến nó. Nó thấy vậy chạy một mạch ra vườn rồi trèo qua tường trốn ra ngoài. Một lúc sau bố nó lên nhà không thấy nó đâu rồi cả nhà với mấy ông bác phóng xe đi tìm.
Nhưng đêm hôm như vậy thì biết tìm nó ở đâu chứ, người thì ra phía thành phố chỗ trường mới phòng trọ, người thì tìm quanh làng. Thằng anh trai nó hôm ấy phóng ra tận nhà tao tìm, tao nói nó không có ở đây mà nó không tin, còn phi vào hẳn trong nhà rồi ra vườn tìm cơ. Nó lục soát nhà tao chẳng thiếu chỗ nào cả mày ạ.
Bố nó vừa đi đường vừa hỏi người dân xung quanh nhưng cũng không ai thấy nó cả. Đi gần lên tới đường cao tốc thì gặp một bà đi xe đạp bán hàng rong, ông ấy chặn lại hỏi thì bà ấy bảo là vừa thấy một đứa con gái tóc ngắn mặc áo vàng quần bò, vừa chạy vừa khóc đang đi lên phía trên cầu.
Bố nó nghe thấy vậy thì phi xe lên cầu để bắt nó, còn khoảng hơn trăm mét thì thấy Nhung đang chạy ở đường khúc giữa cầu. Ông ấy chỉ tay quát nó đứng lại, Nhung quay lại thấy bố nó thì đứng im nhìn một lát rồi trèo qua lan can nhảy xuống sông. Lúc thấy nó trèo lên lan can ông ấy vứt xe chạy ra nhưng không kịp, cứ đứng chỗ nó nhảy nhìn xuống sông khóc.
Tầm đấy gần một giờ nên cũng ít người, thi thoảng có một chiếc ô tô thôi. Bố nó chạy bộ vào nhà dân đập cửa nhờ gọi điện báo về nhà. Đêm nên không thuê được người để mò xác, phải đến gần tám giờ sáng hôm sau mới tìm được một đoàn thợ lặn với mấy ông đánh cá quanh đấy dùng lưỡi câu tra để rà xác. Thợ lặn mò quanh đấy và cả thuyền câu cũng không tìm thấy.
Tìm đến tận chiều tối cũng không thấy nó đâu, thuê cả thuyền máy chạy dọc hai bờ sông ra đến tận cửa biển nhưng cũng không thấy. Những ngày sau đó bố nó vẫn thuê xuồng máy đi tìm tiếp, nghe nói là gần nửa tháng sau ông ấy ra đến tận cảng (.) để tìm, hỏi người ta thì người ta bảo là mấy hôm trước cũng thấy một đứa chết trôi dạt vào gần cảng, người ta lại đẩy ra khơi rồi. Nhưng mà nghe mấy ông đánh cá khu đó nói là bị chìm rồi.
Em nghe đến đoạn này mới giật mình ngớ người ra. Lúc đầu nghe My nói đến cái áo vàng và quần bò thì em cũng không để ý lắm, cũng không nhớ ra là con bé chết trôi mình chôn cũng mặc như vậy. Nhưng lúc nghe thấy nó nhắc tới tên cái cảng thì em mới giật mình lục lại trí nhớ.
Cũng tầm thời gian đó, ở cảng đó và cả bộ quần áo lúc Nhung mặc đi nữa chứ, chẳng lẽ Nhung chính là cái đứa mình với bác Tiến chôn. Nếu My kể đúng thì thật sự là nó rồi, cái cầu nó nhảy cũng ở gần cửa biển, trôi vài một hai hôm là ra đến biển thôi. Trôi loanh quanh ở mấy con sông thì có thể tìm được chứ một khi trôi ra biển là gần như hết hi vọng tìm kiếm, nó cứ theo thủy triều rồi theo dòng, theo gió đưa đẩy rất khó tìm. Nếu mà chết ở sông thì dễ hơn, cứ đến mấy bến đò ngang dặn bọn chủ đò nếu tìm được thì gọi điện báo sẽ hậu tạ chúng nó là tìm thấy ngay.
Thường thì khi chết, xác nó sẽ nằm im ở đáy sông khu nó chết một thời gian ngắn, rồi dần dần lững lờ ở khoảng giữa cho đến khi nào trương lên và nổi khỏi mặt nước. Cái thời gian từ lúc chết đến lúc nổi cũng khó xác định đúng lắm, có đứa vài ngày hoặc cả tuần sau mới nổi nhưng cũng có đứa chết sau vài tiếng hoặc một ngày là nổi, thậm chí chết sau vài phút là nổi, lúc đó mà có người nhìn thấy vớt lên làm sơ cứu có thể cứu sống được. Có một điều lạ là xác chết đang chìm mà gặp sấm đánh là kiểu gì cũng nổi lên ngay sau đó. Chết thì kiểu gì cũng nổi nhưng có đứa nào xui xui thì bị kẹt vào các hèm, cành cây… dưới đáy sông thì không nổi được.
Nhung này nhảy cái cầu cao vậy thì chưa cần phải ngạt thở do nước mới chết mà nó chết luôn sau khi tiếp nước ấy chứ, khéo khi tim gan phổi trong bụng cũng rách tươm rồi. Lúc nó chết mà có thợ lặn ở đấy thì đảm bảo là lúc sau là tìm được, nó chỉ loanh quanh đấy vài trăm mét, không thì chỉ cần mấy ông thuyền chài đem lưỡi câu tra ra dà đi dà lại theo hướng nước chảy là dính xác vào lưỡi ngay. Mấy ông bác họ bên ngoại em làm mấy việc đó suốt, nhiều lúc vào nhà mấy ông ấy chơi thấy bộ lưỡi câu là ớn luôn. Riêng xác chỉ cần dính vào một lưỡi là khỏi tụt, để em miêu tả cái đó cho bác nào chưa biết nhé, nó là một đoạn dây nilon dài trên dây buộc các lưỡi câu sắc lẹm có ngạnh san sát nhau. Cá vài chục cân bơi qua dính vào cũng chả thoát. À đợt lâu ở làng em có đứa bé chết đuối nó còn chết ngồi cơ, chân tay co quắp lại như bào thai trong bụng ấy, vớt lên mà xoa bóp mãi nó mới mềm ra.
Nhung mãi tận buổi hôm sau mới tìm thì làm sao mà thấy được cơ chứ, hôm đó chắc gặp phải hôm con nước rút nên nó cuốn ra biển rồi. Mà cũng trôi giỏi phết, từ cầu nó nhảy ra đến cảng mình đỗ tàu cỡ ba bốn trăm cây số ấy chứ.
Thảo nào hôm ấy thấy cái bụng nó to thế không biết, mình thì cứ ngỡ là do chết lâu ngày nên nó mới trương to như vậy, bình thường bọn con gái lúc còn sống đứa nào mà chẳng có bụng kể cả mấy con gầy nhơ xương ra, vú thì lép xẹp nhưng bụng thì cứ lòi lọi ra. Thảo nào mà hôm ấy lúc bác Tiến chọc thủng bụng nó rồi mà chỉ xẹp đi có tí chút, mới lại bao nhiêu là nước xanh đỏ vàng chảy ra ngoài. Chẳng lẽ hôm đó bác Tiến chọc trúng ối của nó. Không biết là có chọc trúng đứa bé nữa không biết, nghĩ mà tội nghiệp, mình là mình thương đứa bé nhiều hơn. Thảo nào mà con Mực hôm đó lại cứ vẫy đuôi mừng chỉ sau một ngày làm quen. Có lẽ con Mực nó không quen với người lạ nên Nhung phải mất một ngày mới làm quen được nó chứ chó bình thường thì chưa tới một phút là quen rồi. Còn đứa bé lúc đầu chưa dám theo mình có lẽ cũng là vì sợ vía con Mực nên chờ khi mẹ nó làm quen được rồi thì nó mới dám theo mẹ nó. Mà đứa bé đó đâu phải theo mình chứ, nó theo sau mẹ nó mà mẹ nó theo mình nên bà xem bói mới bảo là theo mình, mình với mẹ nó chơi với nhau thôi ai chơi với đứa bé đó đâu.
Lúc này thì biết chắc rằng đó là Nhung rồi nhưng em sợ nên vẫn chưa nói với My, mà nói chắc gì nó đã tin, nó lại tưởng là mình chọc nó, vốn ngày xưa em vẫn hay bịa chuyện để trêu nó mà. Trong đầu em suy nghĩ nhiều thứ lắm, liệu có nên nói sự thật đó với gia đình nhà nó không đây. Cái mà mình ngại nhất là dính vào CA các kiểu, nó lại suốt ngày gọi lên lấy lời khai này nọ thì mệt lắm đâu làm ăn được gì chứ, mới lại cái vấn đề về số nữ trang của nó nữa, mình sợ bố mẹ nó lại nghi cho mình là lấy… rồi làng xóm, bố mẹ mình…
Nhưng mà chẳng lẽ nhẫn tâm để nó nằm lại đó mãi mãi sao, mẹ con nó theo mình cũng chỉ để mình mang xác nó về quê chăng hay là còn gì nữa. Nếu mình mà không làm gì thì chắc chắn nó sẽ còn theo mình làm phiền và nếu như hôm đó bác Tiến không làm thủng bụng nó cũng có khi là bố nó sẽ tìm thấy. Một loạt suy nghĩ trong đầu em, cuối cùng em quay ra nói với My:
- Sáng mai mày làm gì không, dẫn tao xuống nhà Nhung nhé, tao xuống thắp cho nó nén hương, dù sao ngày xưa cũng quen biết với nó chút mà.
My gật đầu đồng ý, em hỏi tiếp:
- À thế hôm nó chết gia đình thằng Tùng với thằng Tùng có đến không?
My vẻ mặt ức chế nói:
- Đm bố mẹ nó biết nhưng cũng éo có ai đến cả, còn thằng Tùng không biết nó có biết không nhưng đến bây giờ cũng chưa thấy mặt nó đâu cả, tao nghi là bố mẹ nó giấu chuyện. Mà có biết chuyện thì thằng chó đó sợ nên chưa chắc đã về. Không con cháu nhà chúng nó thì con ai chứ, Nhung từ trước đến giờ yêu mỗi nó mà. Mẹ bọn súc vật chứ éo phải người.