Logo
Trang chủ

Chương 1

Đọc to

Em hàng xóm lên từ tối qua, đêm qua em ấy ngủ một mình, sáng nay lão chồng mới lên, gõ cửa: "Vợ ơi, vợ ơi." :look_down:

Lúc ấy mà tỉnh ngủ thì chỉ muốn lao ra mở cửa, làm ngay một câu: "Chồng à, vợ đây!" trước khi vợ lão kịp xông ra, cho lão biết mặt, đứng hình luôn mới hả.
:adore:

Đến giữa buổi mình mon men ra hành lang hóng gió, đập vào mắt là hai cái váy ngủ em hàng xóm vừa giặt, còn đang rỏ nước tong tong. Ối dời ơi, đời mình 22 năm qua chưa từng sờ vào loại áo đó chứ chưa nói tới mặc, mỏng tang, ren ren một tí, mảnh mảnh một tẹo, cứ gọi là sexy hết nấc. :sexy: Trộm vía, tưởng tượng ra cảnh em hàng xóm mặc cái áo ấy lại thấy ghen tị dễ sợ.
:beauty:
Có ai thấy việc lão chồng lên sáng sớm và việc em hàng xóm giặt váy ngủ ngay sau đó có liên quan gì không? Hãy hiểu theo cách của bạn.

Anh hàng xóm đêm qua cũng thức xem bóng đá như ai. 3h sáng tỉnh dậy cứ nghe thì thào thì thào nói nói cười cười. :shame: Nghe ra mới biết, anh ấy đang xem bóng. Chắc là sợ kinh động hàng xóm nên không mở loa to như mọi lần ban ngày hay đêm sớm, chỉ đeo phone rồi rì rầm một mình như kiểu chợ đêm ở nghĩa trang. Biết ơn anh quá đi. :gach:

Trưa, mình ăn cơm xong thì anh ấy bắt đầu xách cái ca nhựa đỏ, cắm cái bàn chải đánh răng, đi thẳng ra vòi nước ngồi khạc nhổ.
:nosebleed:
Chiều, mình đang say ngủ thì anh ấy lọ mọ xoong nồi nấu cơm. Đêm, mình tắt đèn đi ngủ thì anh ấy úp mì tôm thơm phức phừng phực. Nói chung, cái nhịp sinh hoạt của anh ấy khó hiểu không tả được.
:byebye:
Anh ấy quê ở Hà Nam, dù không phát âm được âm "n" nhưng anh ấy có một tình yêu quê hương tha thiết. Biểu hiện là anh ấy mở cả một album các bài hát về "Hà Lam của anh ấy" :beauty: , toàn những bài kinh điển mình chưa được nghe bao giờ. Nghe xong muốn theo anh ấy về quê anh ấy "luôn". Hơn nữa là từ qua đến nay anh ấy cứ nghe đi nghe lại bài "Nơi đảo xa" của Tùng Dương rồi hú hú lên như một thằng dở bên lũ chuột đốn mạt không ngừng chí chóe.
:gach::gach:

P/s:
Cái đất Hà Nội này, thực chẳng biết thế nào là thế nào.
Sáng ra ngủ dậy nghe thấy tiếng kèn đám ma, kéo chăn ngủ tiếp vì bản tính vốn nghiện thứ âm thanh ấy, càng nghe càng ngủ kỹ. Ai dè nửa tiếng sau bị đánh thức bởi tiếng nhạc xập xình, kiểu "Cơn mưa ngang qua mang em đi xa... á a". Hai âm thanh ấy ngay gần đây thôi. Hai nhà ấy hẳn cũng chẳng cách xa nhau.
Xuống chợ thấy có dán cáo phó. Rõ là có đám ma rồi. Nhưng cái âm thanh nhộn nhạo của chợ sáng át hẳn tiếng kèn đi rồi, chỉ còn nghe phong phanh đâu đó tiếng nhạc đang đập không kém phần chát chúa.
Ở quê, mỗi lần nhà hàng xóm có đám, nhà mình còn chẳng dám mở tivi to, chứ đừng nói là loa đài nhạc nhậu gì. Rồi sang mà hộ hành giúp đỡ người ta lúc tang gia bối rối, chứ thời gian đâu mà hát với nhảy.
Đất Hà Nội này, hàng xóm rõ là sát vách nhau, nhưng mà đúng kiểu "khát máu tanh lòng", hơi tí là lườm nguýt, động chút là chửi nhau, mà cái kiểu hỏi thăm hay giúp đỡ nghe chừng xa lạ lắm.
Đất Hà Nội này cái chết tiệt gì cũng đắt. Đểu ở chỗ tình người là đắt nhất.

Đề xuất Voz: Tôi Thay Đổi Từ Khi Có Siêu Năng Lực
Quay lại truyện Ký sự xóm trọ
BÌNH LUẬN