Nhìn thấy vật kia chạy trốn, Kế Duyên không vội truy đuổi. Hắn đã rõ đó là vật gì, cũng đã có biện pháp giải quyết đơn giản mà hữu hiệu hơn. Không đáng phải nửa đêm đuổi theo lên núi, chi bằng xem Phương Cầu có gặp đại sự gì không đã.
Một bên khác, tại nhà chính của Phương gia, hai mẹ con đều đã bị đánh thức.
Phương mẫu Đinh thị vén chăn, khoác thêm áo khoác rồi vội vã đến phòng nhi tử. Thấy Phương Cầu sắc mặt tái nhợt, ngồi trên giường run rẩy, thở hổn hển.
"Cầu nhi, con không sao chứ? Con làm sao vậy? Vừa rồi có âm thanh gì thế?"
Phương mẫu bối rối nhìn quanh, đến bên giường nâng mặt nhi tử lên, phát hiện trên mặt toàn là mồ hôi.
"Mẹ... Mẹ... Con gặp ác mộng... Hô..."
Phương Cầu nói năng lộn xộn. Vốn dĩ vẫn là cơn ác mộng như mọi ngày, chỉ là đột nhiên trong mộng đại phóng quang minh, có vô cùng hỏa diễm tập kích thiêu đốt. Trong đó, một quái vật hư thối đáng sợ hiện lên trong mộng cũng bị ngọn lửa thiêu đốt.
Tiếng kêu thảm thiết của quái vật vang vọng cả trong mộng lẫn trong phòng, khiến Phương Cầu bừng tỉnh.
Lúc này, thanh âm cực kỳ bối rối của Kế Duyên nương theo tiếng đập cửa vang lên ngoài phòng.
"Cốc cốc cốc... Cốc cốc cốc..."
"Phương huynh đệ, Đinh đại thẩm, xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi Kế mỗ nghe thấy tiếng rít, hai người không sao chứ?"
"Cốc cốc cốc..."
Nghe được thanh âm trung chính trong sáng của Kế Duyên ngoài phòng, hai người trong phòng cũng an tâm hơn đôi chút. Đông người ồn ào luôn có thể làm dịu bớt nỗi sợ hãi.
"Mẹ, mẹ mau đi mở cửa cho Kế tiên sinh."
Phương Cầu lấy lại bình tĩnh nói. Đinh thị lúc này mới đứng dậy đi ra phòng trước.
Mở then cài cửa gỗ, Kế Duyên mặt mày kinh hãi đứng ngay bên ngoài.
"Đinh đại thẩm, hai người không sao chứ?"
"Không sao, không sao, hình như Cầu nhi gặp ác mộng..."
"Vậy ạ, không sao là tốt rồi. Ta đi xem Phương huynh đệ một chút."
Nói xong, Kế Duyên cùng Phương mẫu vào phòng Phương Cầu.
"Phương huynh đệ, vừa rồi gặp ác mộng sao?"
Vừa nói, Kế Duyên vừa mở cây châm lửa trong phòng, thổi sáng rồi thắp đèn.
Thấy được ánh sáng, sắc mặt Phương Cầu đã khá hơn nhiều.
"Không sao, quấy rầy Kế tiên sinh nghỉ ngơi. Chỉ là vừa rồi trong mộng bị dọa, không có gì đáng ngại."
Đinh thị bưng một bát nước tới đưa cho Phương Cầu, lại phát hiện nhi tử không mang chuỗi hạt.
"Cầu nhi, chuỗi hạt mẹ cầu cho con đâu, sao con không đeo?"
"A? Chuỗi hạt, chuyện này..."
Kế Duyên vội vàng hòa giải:
"Nhất định là rơi ở nhà Đinh Hưng huynh đệ rồi."
"Đúng đúng đúng... Nhất định là ở nhà Đinh đại ca, mẹ đừng lo, không mất được đâu!"
"Ngày mai nhớ tìm về, đó là bùa hộ mệnh của con! Biết không..."
Đinh thị lải nhải không ngừng, mà Kế Duyên bên cạnh cũng xác nhận Phương Cầu không có gì đáng ngại. Tuy mệnh hỏa và khí tượng có chút suy yếu, nhưng cũng chỉ là do kinh hãi quá độ...
Sáng sớm ngày hôm sau, Kế Duyên lấy cớ điểm tâm xong muốn đi dạo một chút. Sau khi rời khỏi Phương gia, hắn lặng lẽ tìm tới Đinh Hưng.
Tại phòng bếp nhà Đinh Hưng, Đinh Hưng đang húp bát cháo, nghe Kế Duyên nói thì hơi kinh ngạc.
"Mộ phần Phương gia? Tiên sinh hỏi cái này để làm gì?"
Giờ phút này, Kế Duyên ngồi trên ghế đẩu nhỏ nhà Đinh Hưng, sắc mặt bình thản, ung dung mà tươi cười.
"Nếu Kế mỗ nói chỉ muốn đi xem một chút, Đinh huynh đệ có tin không?"
Đinh Hưng lắc đầu:
"Tiên sinh đừng nói đùa, ngài và Phương gia mới quen biết, không đến mức phải đi tế bái tổ tiên Phương gia."
Bởi vì hôm qua đã quen, lại thêm kính trọng người có học vấn, nên giờ đây gã đã đổi sang kính xưng với Kế Duyên.
"Đinh huynh đệ có nghe thấy tiếng thét chói tai tối qua từ phía Phương gia không?"
"Có có có, đang định hỏi tiên sinh đây, tối qua bên kia có tiếng động gì? Ta còn tưởng là dã thú, hóa ra là từ nhà Phương Cầu?"
"Ha ha, đi thôi, đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Kế Duyên tuy không cần nói nhiều, nhưng lại có sức thuyết phục kỳ lạ. Đinh Hưng vừa nghi hoặc vừa hiếu kỳ, vội vàng húp xong bát cháo, rồi dẫn Kế Duyên theo con đường nhỏ khác trong thôn đi ra ngoài thôn, hướng về phía hậu sơn.
Đường không xa lắm, hai người leo trèo đi bộ khoảng một khắc đồng hồ, thì đã thấy lác đác mộ phần. Tại một góc nhỏ của sườn núi, có thể thấy mấy ngôi mộ của Phương gia.
"Kế tiên sinh, chính là chỗ này, hít... Sao chỗ này lạnh vậy..."
Đinh Hưng cầm dao quắm chỉ vào mấy gò đất, vừa nói vừa xoa xoa hai tay.
Đinh Hưng không sợ Kế Duyên làm gì phá hoại. Một là tin tưởng Kế Duyên, hai là thư sinh này, bắp đùi thư sinh e còn chưa to bằng cánh tay gã, muốn làm chuyện xấu thì qua được cửa ải Đinh thợ săn sao?
"Ừm!"
Kế Duyên đến gần hơn, ánh mắt đảo qua bốn ngôi mộ, rồi đi tới ngôi mộ phía tây nhất, cũng là nơi có địa thế thấp nhất. Hắn đưa tay sờ sờ một nhúm nhỏ màu đen xám trên bia mộ.
Ngẩng đầu nhìn kỹ văn bia, trên đó viết: "Gia phụ Phương Thượng Cao Hán chi mộ, nhi tử Phương Cầu lập."
"Đinh huynh đệ đứng xa một chút, kẻo dính nước bẩn."
Kế Duyên nhắc nhở một câu, đưa tay phải ra trước mộ chỉ một cái, một viên Tử Hư xuất hiện trước kiếm chỉ, sau đó kéo ra phía ngoài.
"Ào ào ào..."
Nước bẩn?
Theo một trận tiếng nước, Đinh Hưng vốn còn đang buồn bực, ngạc nhiên khi thấy nước bẩn đục ngầu từ trong mộ phụ thân Phương Cầu chảy ra, tựa như một con rồng nước đục được dẫn dắt, cách mặt đất một thước rồi theo sườn dốc đổ xuống chân núi phía bên kia.
Xung quanh trở nên lạnh hơn, đồng thời một luồng hôi thối khó chịu lan ra, khiến Đinh Hưng buồn nôn.
"Ôi gào ~ "
Âm thanh khàn khàn từ trong mộ phần truyền ra, khiến Đinh Hưng vừa kinh hãi vừa buồn nôn, sợ tới mức cứng đờ cả người, hoảng hốt lui lại, suýt chút nữa trượt chân ngã vì đá núi.
"Thôi được rồi, Kế tiên sinh...!"
"Đừng sợ, có ta ở đây, không sao!"
Kế Duyên tay phải hư họa, dẫn hết nước bẩn ra ngoài, sau đó tay trái như nhặt hoa, nhặt ra một nhánh tim đèn đang cháy, trên đó còn bọc một lớp dầu. Hắn giơ lên trước mặt, vận khởi pháp lực, khẽ thổi.
Tim đèn mang theo ngọn lửa ổn định không tắt, theo gió bay vào trong mộ qua cái lỗ nhỏ vừa bị nước xói.
"Oanh ~"
Bên trong bùng lên một trận lửa, ánh lửa mờ ảo lộ ra từ cửa hang mộ.
"Ôi a a..."
Tiếng gào thét đáng sợ trong mộ từ khàn khàn chuyển sang bén nhọn. Đinh Hưng sắc mặt trắng bệch, tay chân cứng ngắc, không nhịn được bịt chặt hai tai.
Ước chừng mười hơi thở sau, hết thảy động tĩnh đều lắng xuống.
Kế Duyên khẽ thở dài, quả nhiên là Ấm Thi. Ngoại Đạo Truyện có nói: "Ấm Thi giả, hữu thực hữu hư, si mị tiểu tà, hại tử tôn..."
"Bụi về với bụi, đất về với đất. Được rồi Đinh huynh đệ, chúng ta đi thôi. Sau này ngươi có thể nói với Phương Cầu huynh đệ dời mộ phụ thân, thay đổi sang nơi hướng dương, địa thế cao hơn một chút. Đương nhiên, không đổi cũng không sao. Đúng rồi, việc này không cần nói với người khác."
"Vâng vâng vâng... Nhớ kỹ, nhớ kỹ. Ây ây, tiên sinh chờ ta một chút, chờ ta với!"
Đinh Hưng lúc này chân còn run rẩy, vội vàng đuổi theo Kế Duyên đã nhanh chân rời đi, sợ bị bỏ lại một mình ở đây.
Kế Duyên đi phía trước, Đinh Hưng lẽo đẽo theo sau, gã vẫn còn kinh hồn bạt vía. Kế Duyên đằng trước trong lòng cũng ẩn giấu nghi hoặc, viên Tử Hư vốn không màu trong tay áo đã hóa thành màu đen.
"Quả nhiên biến thành quân cờ đen?"
Đối với Kế Duyên, mọi chuyện đã kết thúc, tự nhiên hắn cũng cáo biệt bốn nhà quen thuộc. Mà đối với bốn gia đình, việc này cũng không đột ngột, dù sao Kế Duyên vốn dĩ phải đi Thanh Thủy Huyện theo quan đạo.
Hương nhân nhiệt tình, cố ý tiễn Kế Duyên đến ngã ba đường hôm trước. Đinh Hưng còn đưa cho Kế Duyên một cái đùi thỏ lớn gói trong lá chuối.
"Được rồi, chư vị tiễn đến đây thôi. Còn Phương huynh đệ, hãy đến Ngọa Sơn Tự bái lạy, cũng đến thổ địa miếu thắp hương, tin rằng bệnh hay gặp ác mộng cũng sẽ khỏi."
"Vâng, nhất định nghe lời tiên sinh!"
Phương Cầu cười đáp, cho rằng Kế Duyên nhắc nhở hắn mau đi mua chuỗi hạt mới để che giấu.
"Vậy chư vị, sau này còn gặp lại!"
Kế Duyên hướng bốn gia đình trịnh trọng chắp tay. Mọi người cũng vội vàng đáp lễ, dù tư thế không được chuẩn, miệng nói "Bảo trọng", "Thuận buồm xuôi gió" các loại.
Nhìn bóng lưng Kế Duyên đi xa, Đinh Hưng nhìn Phương Cầu, đột nhiên nói:
"Phương Cầu, ngươi dập đầu lạy tiên sinh hai lạy đi!"
"A?"
Phương Cầu không hiểu ra sao:
"Dập đầu? Vì sao?"
Kế tiên sinh là người tốt, học vấn cũng cao, nhưng không đáng phải dập đầu lạy hắn, những người khác cũng đâu có làm đại lễ gì.
"Không có gì, không có gì..."
Đinh Hưng lấp liếm cho qua, thầm quyết định đợi mọi người đi rồi sẽ lặng lẽ đuổi theo Kế tiên sinh. Nghĩ vậy, trong lòng gã lại thấy phấn khích.
Chỉ là, khi Đinh Hưng lặng lẽ ra khỏi thôn, chạy vội suốt một canh giờ, vẫn không thể tìm thấy bóng dáng Kế Duyên. Lúc đến có bao nhiêu phấn khích thì giờ đây hối hận bấy nhiêu.
---
Đây là một bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà "ai cũng biết" đến giờ.
Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua "Bất Khoa Học Ngự Thú".
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã kết thúc.
Đề xuất Tâm Linh: Những câu chuyện tâm linh em đã gặp khi đi làm!
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 531 lỗi r ad ơi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ok hết rồi nha bạn
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 525 lỗi rồi ad ơi
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 387 mất rồi ad ơi
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 172 thiếu rồi ad a.
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 159 thiếu rồi ad ơi.
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 106 thiếu ad ơi.
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
Chương 64 bị lỗi ad ơi, ad sửa giúp nha. <3
Tần Lam
Trả lời7 tháng trước
sao ko đọc dc mấy chương mới nhất thế??????
thanhnamhp
Trả lời8 tháng trước
Hay quá, bộ này bị drop lâu rồi mong là sẽ được đọc full trong thời gian tới :D
Ha5661
1 tháng trước
Bây giờ tôi mới tìm đến bản truyện chữ để đọc thì thấy nhiều chi tiết hay mà ko đc lên truyện tranh. Ngay cuộc gặp đầu tiên với hồ ly