Logo
Trang chủ
Chương 103

Chương 103

Đọc to

Chỉ nói gọn câu ấy là nàng đi ra ngoài luôn, để lại thằng tôi nằm tần ngần, ngơ ngác mà chẳng hiểu mô tê gì.

- Trong lúc tớ ngủ đôi ta lại lục đục gì à? - Ngọc Mai chống cằm, mắt bâng quơ nhìn tôi.
- Đôi nào? Cậu cứ đùa... - Tôi lấp liếm tức thì.
- Thôi đê, không phải giấu. Đây biết cả rồi nhá.

Tôi chột dạ đưa mắt lên nhìn nàng. Quen với Ngọc Mai đã lâu, với biểu cảm này thì không có vẻ như là đang đùa cợt tôi cả.

- Sa... sao cậu biết...?
- Giác quan của con gái. - Nàng nháy mắt với tôi một cái rồi tiến đến ô cửa sổ gần đó mà kéo hai bên rèm ra cho phần nào căn phòng được sáng hơn.

Vậy sao nàng không tỏ ra một chút thái độ nào? Câu hỏi này làm tôi áy náy và suy nghĩ thật mông lung. Nhưng chẳng tìm được câu trả lời nào thoả đáng ngoài việc nhẩm trong đầu mình một điều: Ngọc Mai thật cao thượng. Đôi lúc tôi cũng tự hỏi mình, nếu như Hoàng Yến không có chút tình cảm nào với tôi mà tiến tới cùng thằng Luân, liệu rằng tôi có thể đứng ngoài tác thành và chúc phúc cho họ như vậy không? Và tôi cũng chẳng tìm được câu trả lời cho câu hỏi ấy. Nhìn sang người con gái với mái tóc đặc biệt ấy, rồi nhận lại được một nụ cười còn chứa nhiều tia nắng hơn cả ngoài trời kia, tự nhiên tôi thấy lòng mình yên bình đến lạ.

... Tuy vết thương khá căng. Nhưng với sự nằng nặc của tôi, mẹ cùng các bác sĩ, tất nhiên là cả Ngọc Mai và cái Hạnh, rồi Hoàng Yến nữa (tuy giận dỗi gì đó với tôi nhưng chỉ ngay hôm sau, nàng lại đến thăm tôi và nói cười như bình thường.) không muốn, nhất là mẹ tôi. Nhưng tất cả mọi người đều phải chấp nhận cho tôi về nhà, nghe bác sĩ bảo tâm lý thoải mái là biện pháp tốt nhất để chữa trị, thì mọi người mới đồng ý cho tôi ra về vì tiến triển tốt, chấm dứt chuỗi sáu ngày không được nằm ngửa trong viện của tôi. Về mấy ngày ấy thì lại giống lần trước, người thân họ hàng, rồi bạn làng bạn lớp đều đến thăm tôi. Có mấy người còn rỉ tai trước với nhau là tôi đi đâm chém mới ghê. Đến khi nghe chuyện xong vỡ lẽ mới cười xuề xoà. Cả hội anh Vinh, anh Long cùng Linh cũng đến thăm tôi, cũng một phần chủ yếu xác thực rằng tôi không bị thanh toán bởi một thế lực nào cả.

... - Uề, về nhà vẫn sướng nhất. Giường ơi nhớ mày quá.

Tôi về nhà vào sáng chủ nhật. Vậy nên điều ngay được mấy thằng đệ đến phò tá luôn. Đặt được tôi xuống giường cái là thằng Linh với thằng Lịch thở hồng hộc.

- Mẹ. Vác được mày về đến đây cũng mất lứa đẻ. Mệt vãi lều. - Thằng Linh béo khệnh khạng chống tay cuống đầu gối than thở.
- Đã nặng thì chớ lại cứ phải nhẹ nhàng. - Thằng Lịch chêm vào.
- Mà mấy thằng kia đâu rồi? Không thấy lên đây nhể?
- Đang gọt hoa quả ở dưới nhà ấy. Gì chứ chuyện ăn chuyện uống thì chỉ cần nói, chứ không cần rủ Linh. Loáng một cái là nó đã mất tiêu rồi.
- Tao cũng xuống đây. Mày ăn không Nghĩa? - Thằng Lịch quay sang hỏi tôi.
- Không, mấy hôm nay ăn suốt rồi, giờ ngán lắm.
- Ô, mày nghĩ tao mang lên hộ thật à?
- Cái định mệnh. Bước ngay trước khi tao vục dậy.
- Hộ bố mày cái. Hê hê... Nộ long cước cho cái lại tàn phế cả đời, nằm mà ngáp bây giờ...

Rồi nó huỳnh huỵch chạy xuống. Tôi nằm im nhìn bên ngoài qua cái ô cửa cạnh đó. Trời đã chớm nóng rồi. Nắng rót qua mấy tán cây cũng ngả màu gay gắt hơn. Báo hiệu một mùa hè đang đến dần, cái mùa của sự chia xa, chia xa mái trường, chia xa bạn bè, chia xa thầy cô, và chia xa... nhiều thứ.

Cuối giờ chiều, tôi lại nằm dài ra giường để một chú là bác sĩ gần nhà đến kiểm tra và thay băng. Le lé mắt nhìn ra cửa sổ. Trời gần như đã tắt nắng hẳn, thay vào đó là đang sầm dần lại vì nhuốm màu quầng mây đen bên phía đông. Chẳng sớm thì muộn.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nhân Đạo Chí Tôn
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

5 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

6 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà