Logo
Trang chủ
Chương 104

Chương 104

Đọc to

Sau khi tôi thay băng được khoảng khoảng ba mươi phút, thì lác đác tiếng lộp độp của nước va vào lá cây đã vang lên. Gió kéo mưa về thật nhanh, chỉ loáng cái là nước đã trút xuống ào ào, từ bậu của sổ những mảnh nước đập vào rồi văng tung toé, phả cả vào mặt tôi. Sau lưng thì miệng vết thương của tôi cũng khép dần lại rồi, cho nên cử động cũng không mấy khó khăn nữa. Nhìn ra cửa phòng không thấy có ai ngoài đó. Tôi mới lừ đừ ngồi rồi đứng dậy. Cố gắng giữ phần lưng cố định, chập chững đi ra chỗ cửa sổ. Nhưng khổ nỗi, tôi phải thò tay qua mấy cái song gỗ mới kéo được cánh cửa vào. Trên lý thuyết là vậy, nhưng mà với tình trạng bây giờ, tôi chỉ có thể đưa nửa bàn tay ra ngoài mà không tài nào vặn cổ tay để bấu vào cánh cửa được. Loay hoay một lúc chẳng làm được gì ngoài việc khiến lưng đau hơn. Tôi bất lực thở dài rồi thu tay về.

- Cậu làm gì thế?

Tôi chưa kịp quay lại hướng phát ra tiếng nói thì Ngọc Mai đã chạy ngay đến bên cạnh tôi.

- Sao đang đau mà cậu làm gì vậy?
- Mưa hắt vào phòng, tớ muốn đóng cửa lại thôi mà.
- Có gì thì gọi tớ chứ. - Ngọc Mai đỡ tôi ngồi xuống giường - Nhỡ cậu làm vậy vết thương nó hở ra thì sao.
- Phiền cậu quá rồi. - Tôi khẽ thở dài - Nên tớ mới...
- Phiền gì mà phiền. Nếu không có cậu che hộ, thì e rằng giờ này người đang dưỡng thương là tớ rồi. - Nàng với tay ra, kéo một ô cửa sổ vào - Thà người bị đau là tớ, còn hơn là lành lặn mà thấy cậu vì tớ trở nên như vậy.
- Đừng nói như vậy. Là do tớ cầm lái mà. Cậu mà bị sao thì tớ mới là người áy náy.
- Nhưng mà-...

"Xẹt xẹt... Đoàng..."

Sau ánh chớp chói loà, sáng rực cả một mảng trời. Một vệt sét ngoằn ngoèo được vẽ lên giữa một nền trời u tối. Kế đến là một tiếng nổ như long trời lở đất. Ngọc Mai đang ở cạnh cửa sổ, giật mình hoảng hốt rồi chới với ngã về phía sau, nơi mà đôi tay tôi vừa được kịp thời đưa ra đón.

Một người ngã... Một người đỡ...

Cả hai chúng tôi cứ giữ yên vậy mấy giây liên tiếp. Chẳng có âm thanh gì ngoài tiếng mưa ào ào ngoài cửa sổ.

- Lớn rồi mà vẫn sợ sấm sét như ngày nào nhỉ?

Một ánh chớp nữa lại loé lên. Dù rất nhanh nhưng vẫn để tôi nhìn thấy được ngay dưới vòng tay mình, một khuôn mặt khả ái cùng đôi mắt đang tròn xoe, ngấn lệ.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Kể về những chuyện về sông nước không phải ai cũng biết
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

5 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

6 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà