Một lúc sau, tôi nằm sấp ở giường, bên trên là một đoạn bông băng mới đã được thay vào.
- May mà có Yến ở đây, không thì tớ cũng chẳng biết làm thế nào. - Ngọc Mai nhặt chỗ băng cũ vào một cái túi bóng, nãy giờ tôi mới thấy cô nàng nở được trên môi một nụ cười.
Hoàng Yến thì không trả lời. Mặt nàng lạnh tanh thu dọn đống dụng cụ vào một cái túi khác.
- Cậu học cả băng bó vết thương nữa à?
Đến lúc này, Hoàng Yến mới trả lời. Tuy nhiên gương mặt vẫn không bộc lộ chút cảm xúc nào cả:
- Mẹ tớ có dạy qua qua.
- Để tớ đi vứt cái này.
Ngọc Mai cầm theo cái túi bông băng dính máu đi ra ngoài cửa.
Hoàng Yến không nói gì. Khi bóng dáng Ngọc Mai đã khuất sau những bậc cầu thang, thì nàng mới ngồi lên thành giường và nhìn trực diện vào tôi rồi quay đi hướng khác.
- Mình... chia tay nhé.
Nàng nói từng chữ một cách khá khó khăn nhưng cũng rất rõ ràng.
Và tất nhiên, thằng tôi đang nằm sấp trên giường chẳng hiểu được điều gì đang xảy ra cũng như chẳng hiểu được mình vừa nghe chuyện gì cả.
Bởi thế nên tôi vục dậy ngay lập tức, miệng lắp bắp:
- Cậ... Cậu nói... gì?
- Cậu không nghe nhầm đâu. - Nàng nhìn tôi bằng một đôi mắt đỏ hoe, đôi mắt mà có lẽ cả đời này, tôi sẽ chẳng thể nào mà quên được - Cuộc tình này... nên kết thúc thôi...
- V... vì sao... vì sao chứ...?
- Cậu biết giờ tớ đang nghĩ điều gì không? Tớ hối hận lắm... - Một giọt nước mắt lăn xuống, thấm vào khóe môi đang nở lên nụ cười đắng của nàng - Giá như vào năm ngoái... tớ đồng ý luôn lời tỏ tình của cậu... thì chắc... tớ đã có cậu cho riêng mình rồi... hay ít nhất... cậu sẽ không có cảm tình thêm với một cô gái nào khá-...
Không để cho nàng nói thêm, tôi choàng tay ôm chặt lấy tấm thân nhỏ bé ấy vào lòng.
- Không phải... t... tớ không có ai khác cả... không hề...
- Cậu không nhận ra sao...? - Nàng gỡ vòng tay của tôi ra khỏi người, nói kèm theo tiếng nấc - Người cậu yêu giờ này là Mai chứ không phải Yến nữa đâu... Đừng ngộ nhận tình cảm rồi tự lừa rối bản thân mình nữa... Mọi chuyện kết thúc rồi...
Dứt lời là nàng đứng dậy chạy luôn ra ngoài. Để lại tôi nhìn theo với ánh mắt bàng hoàng mà ngơ ngác.
Tôi... yêu Ngọc Mai ư? Sao có thể vậy được? Là Hoàng Yến sai? Hay do tôi đang lạc lõng giữa dòng tình cảm của mình?
Tôi nắm chặt tấm chăn mỏng trong lòng bàn tay của mình. Vì tức giận? Phải. Tức giận vì không thể hiểu được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Tức giận vì người con gái tôi yêu đã đặt dấu chấm hết cho cuộc tình vừa tròn ba tháng.
Và...
Tức giận đến mức chẳng còn kiểm soát được lời nói...
Để rồi gây ra những chuyện khiến tôi ân hận cả đời...
Tôi bặm môi, nghiến răng nhìn xuống bàn tay mình. Không để ý rằng, từ cửa phòng một người con gái từ từ tiến vào, nhìn tôi ái ngại.
- Tớ nghe cả rồi... Tớ xin lỗi...
- Cậu đi ra đi...
- Tớ rất tiếc-...
- TÔI BẢO LÀ ĐI RA. - Tôi gầm lên - TẤT CẢ LÀ DO CÔ CẢ... LÀM ƠN ĐỂ TÔI YÊN ĐI...
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà