Logo
Trang chủ
Chương 109

Chương 109

Đọc to

Ngọc Mai lặng người, run run nhìn vào đôi mắt đang long lên sòng sọc của tôi.
- Ừ... phải rồi... những khi có tớ... đều... đều là những khi cậu gặp xui xẻo cả... phải rồi... tớ chẳng khác gì sao chổi... chỉ đem đen đủi đến cho cậu thôi... - Khi ngọn lửa tức giận trong người dịu xuống, để tôi có thể nhìn thấy gương mặt nàng cùng những giọt nước mắt rơi lã chã, thì cũng đã quá muộn.
- Để cậu yên...? Được thôi... TỚ SẼ RỜI KHỎI CUỘC ĐỜI CẬU CHO CẬU VỪA LÒNG...

Ngọc Mai hét lên nức nở rồi chạy ra khỏi phòng cùng đôi mắt đẫm lệ.

Còn lại một mình trong phòng, tôi có thể cảm nhận được, giữa lòng hồ nước mang nỗi tức giận trong lòng mình đang được nhỏ dần từng giọt của một thứ cảm xúc khác. Nhưng ngặt nỗi, tôi ngu ngốc không nhận ra được đó là gì.

Cũng như... tôi ngu ngốc nghĩ rằng những lời đó của nàng chỉ là những câu nói do bực tức nhất thời... Chứ không phải là...
...

Cả ngày sau đó, tôi tự nhốt mình trong phòng. Cái Hạnh mang cơm lên tôi cứ kệ cho nó gọi với gõ cửa. Chỉ đến khi là mẹ tôi ở ngoài đó, thì tôi mới miễn cưỡng cho vào.

Có lẽ mẹ tôi biết được giữa chúng tôi có một vấn đề gì đó, nên bà chỉ ngồi nhìn tôi ăn chứ tuyệt nhiên không đề cập gì cả. Chỉ hỏi tôi mấy câu về vết thương mà thôi.

- Nghĩa à, mẹ không rõ con với Mai có chuyện gì. Nhưng mà hãy nhớ là dùng lý trí điều khiển cảm xúc chứ đừng để cảm xúc dẫn dắt lý trí. Con bé cũng chẳng sung sướng, vui vẻ gì đâu. Vì thế nên hai đứa có gì thì hòa giải đi. Số phận sẽ không cho hai đứa một cuộc hội ngộ sau mười năm nào nữa đâu.
- Bọn con... không có chuyện gì cả...

Tuy nói vậy, nhưng phần nào của câu nói ấy của mẹ đã có tác động vào trong suy nghĩ của tôi.
Mẹ tôi thì không nói gì nữa cả, thở dài rồi bê đống bát ra ngoài cửa.

Cả đêm hôm ấy, tôi nằm trăn trở nghĩ suy về tất cả mọi chuyện. Chẳng thể nào mà tự nhiên Hoàng Yến nói tôi có tình cảm với Ngọc Mai được. Nhưng tự suy cho cùng, có lẽ đó chỉ là sự cảm kích cùng niềm thương cảm mà thôi.

Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng nhận ra được là những câu hôm trước tôi nói với nàng không thể nào mà chấp nhận được.
"Cạch..."

Một tiếng động từ ban công. Tôi ngồi dậy tiến đến phía cửa trước của phòng mình, kéo hé tấm rèm lên rồi nhìn ra qua ô cửa. Một bóng hình quen thuộc đứng ngay đó, quay lưng về phía tôi, đang nhìn lên bầu trời đầy sao, tĩnh lặng.

Nàng nhìn lên trên đó...
Tôi nhìn nàng...
Im lặng...

Cả tiếng đồng hồ trôi qua. Tuy nhiên hai nhân ảnh vẫn đứng đó và chẳng có biểu hiện sẽ làm gì cả.

Tự nhiên trong lòng tôi bỗng dưng thấy có gì đó như hối hận vậy. Có gì đó như thôi thúc tôi mở cửa ra và choàng tay lên đôi vai ấy. Nhưng lòng tự cao khốn nạn của tôi không cho phép tôi làm gì cả.

Đấu tranh tư tưởng hồi lâu. Đến lúc tôi nắm vào tay nắm cửa định xoay, thì nhìn ra, nàng đã đi vào trong mất rồi.

Quay về giường, tôi lại chìm vào màn đêm với bóng tối cùng ngổn ngang bao nhiêu là suy nghĩ.

Có lẽ trong cái mớ cảm xúc hỗn mang ấy, tôi cần phải tìm ra được cái mạch tình cảm thật sự của chính mình.
Nhưng cho đến gần năm giờ sáng, tôi mệt mỏi đi vào giấc ngủ trong sự bất lực vì chẳng tìm được cho mình một câu trả lời thích đáng nào.
...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Đạo Độc Hành
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

5 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

6 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà