- Ô! Con giai bố đi học rồi à?
- Khỏe hẳn rồi chứ?
- Sao nghỉ nhiều thế?
… Vân vân và mây mây.
Mấy thằng bạn chơi với tôi trong lớp sà ngay vào bàn khi thấy tôi vừa ngồi đến nơi. Một đống câu hỏi đổ ập vào tôi trong ngày đến lớp đầu tiên sau chuỗi mười mấy hôm nghỉ học. Chúng nó hỏi rất nhiều, có đứa tôi trả lời lại, có đứa thì tôi chỉ ậm ừ cho qua. Tuy vậy, những câu hỏi về nàng luôn làm tôi phải lảng tránh.
Đầu buổi sáng, thằng Lịch với thằng Khoa đến gọi tôi từ sớm vì hôm trước tôi bảo nay sẽ đi học lại.
- Mày lên đây tao chở cho. - Vừa thấy tôi ra là thằng Lịch đã bá vai kéo ra cổng - Mới lành vết thương, tạm thời đừng đi xe vội.
- Thôi để tao đi được mà. – Tôi lắc đầu đồng thời gỡ tay nó ra.
- Được đếch gì. Có lên nhanh không thì bảo.
- Thằng Nghĩa lên xe cho nó đèo đê. - Thằng Khoa ngồi trên xe, một chân chống đất khoanh tay húng giọng, rồi quay sang cái Hạnh - Nó lên xe đấy rồi, em cũng qua đây anh chở luôn cho. Hì hì...
- Cho em xin ạ. Ngồi lên trên ấy, lão Nghĩa vừa dậy em lại nằm liệt luôn thì vừa.
- Thế thì lại tạo điều kiện cho anh đến chăm sóc em hàng ngày chứ sao.
- Anh là người cầm lái. Em mà đã phải nằm giường rồi thì sợ anh… è hèm… - Nó nói rồi nở trên khóe môi một nụ cười duyên dáng mà sao tôi trông đểu cáng vô cùng.
Thằng Khoa mặt xìu ngay ra như cái bánh đa ngâm nước. Chả dám mời mọc gì nữa.
- Thôi em đi trước gọi bạn đây.
Nó nói rồi đạp xe đi ra cổng, không quên ném lại một cái nháy mắt cho thằng Khoa tạm thời tắt đi cái giao diện đần thối trên mặt.
Còn tôi với thằng Lịch kì kèo nhau một hồi, cuối cùng nó cũng chịu thôi. Tôi đi ra góc sân ngồi lên yên con ngựa sắt của mình rồi phóng ra ngoài.
"Chờ tớ với..."
Tôi khựng người lại, bóp mạnh tay phanh, bánh xe đang theo đà quay bị hãm đột ngột vẽ lên trên nền gạch một quãng dài.
Ngoảnh nhìn về phía sau, tôi nhìn chăm chăm vào ô cửa nhà. Tuy nhiên mọi thứ chỉ lặng im, không tiếng gọi, không tiếng nói, cũng như không có một cô gái với mái tóc màu hung nào đang xỏ dép hay buộc dây giày bảo tôi đứng đợi cả.
- Nhanh lên. Mày sao thế? – Thằng Lịch nghe tiếng phanh xe thì nhổm ngay lại, nhìn như tưởng tôi bị động vết thương hay có chuyện gì.
- Ơ không… - Tôi sực tỉnh quay ra - Không có gì đâu. Đi thôi…
Chẳng biết có hiểu được tôi đang nghĩ gì hay không, nó quay đi sau một tiếng thở dài thườn thượt.
Xe tôi hôm nay nhẹ hơn bình thường, nhưng cảm giác trong lòng thì nặng trĩu đến lạ. Đạp xe mà đầu óc cứ để ý đi đâu. Có lẽ tôi chưa thể quen ngay với việc này, việc đằng sau xe tôi bị để trống như những ngày xưa, những ngày trước khi nàng lặng khẽ vén tấm màn u ám rồi nhẹ nhàng tiến vào trong tâm trí tôi.
- Này. – Thằng Huy vỗ vai tôi – Nay đi học rồi à?
- Ừ. – Tôi trả lời nhưng vẫn nằm bò ra bàn, cả lúc sau mới ngồi dậy.
Tôi cũng thôi không nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Tập trung quay lại cái bảng đen trước mặt, nơi mà thầy giáo tôi chuẩn bị lên dạy bây giờ. Thi thoảng nhìn chếch sang bên chỗ trống cạnh Hoàng Yến bí thư mà lòng tôi cứ nao nao thế nào ấy.
Cuộc sống của tôi lại quay trở lại quỹ đạo buồn chán. Ngày thì đi học, tối về xem lại bài vở, đêm thì nằm vẩn vơ trong mớ hỗn tạp buồn tủi giữa nhớ và đau.
Dạo gần đây tôi hay bị mất ngủ, trước kia khoảng chín rưỡi tối là mắt đã ríu hết cả lại. Thế mà bây giờ toàn chạm một giờ mà chẳng chợp mắt được. Mà cái giống mất ngủ này cũng khổ, càng kiếm cái gì đọc cho mắt nó mỏi thì nó lại như càng muốn đọc rồi tỉnh hơn. Đang bế mạc cái tuổi ăn tuổi lớn mà ngày được ngủ có năm tiếng thì sao mà phát triển được, chưa nói đến việc lên lớp vào sáng hôm sau nữa.
Buồn buồn lại vớ điện thoại online facebook, và giống như một thói quen sau đó, tôi lại vào trang cá nhân của ai kia mà đọc đi đọc lại những dòng trạng thái mà mình đã thuộc làu. Đã khá lâu, nàng không cập nhật cảm nghĩ nào cả. Có lẽ nàng đã bỏ cái nick này rồi, bỏ nó đi cũng giống như gạt đi những gì đã từng liên quan đến tôi vậy.
Lướt qua tường nhà nàng một hồi cùng với bao dòng tự cảm trong tâm trí. Tôi lại ra ngoài tìm xem có thằng bạn nào còn thức không để chém gió cho đỡ sầu lòng.
- Buồn buồn mà không ngủ được thì nghe bài gì bây giờ nhỉ? - Tôi soạn tin nhắn gửi cho thanh niên Cường khi thấy nick ấy đang sáng.
- Thế giờ muốn giải tỏa hay muốn buồn hơn? - Nó trả lời tôi ngay tức thì lèm theo một cái icon pacman.
- Chả biết được. Bài nào kiểu nhẹ nhàng ấy.
- Thế lên mạng mà tìm mấy bài của Danbi về mà nghe, thấm lắm.
- Ờ xin nhé, để tôi tìm… Mà muộn rồi không ngủ đi.
- Ông cũng đã ngủ đâu mà bảo tôi.
- Tôi bị mất ngủ thôi. Chứ bình thường đâu có thế.
- Ờ, đang đọc truyện. Có gì mai lên lớp ngủ bù.
- Lại bị thầy Hưng bắt như lần trước cho thì khổ đấy.
- Haha. Mần chi phải sợ. Thôi đọc tiếp đây.
- Ừ.
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà