Ngay sau đó là tôi lên mạng tìm rồi tải một đống về nghe. Và chính thức từ đó, tôi bắt đầu nghiền thứ nhạc ấy cho đến tận bây giờ. Phải khẳng định một điều rằng những khi buồn hay là đang một mình giữa màn đêm u tối thì được nghe mấy bản nhạc không lời ấy không có gì để sánh bằng cả.
Đã ngủ muộn, lại say sưa nghe nhạc thâu đêm làm ngày hôm sau của tôi đến lớp trông như con gà rù rụ. Và chẳng tránh được, tôi bị thầy Hưng bắt gặp khi đang ngủ trong giờ của thầy vào tiết thứ tư.
- Sao không đem cái gối đi rồi kê lên bàn xong ngủ cho dễ hả Nghĩa? – Tiếng thầy vang vang cùng tiếng gõ xuống bàn làm tôi thức giấc.
Giật mình tôi lù đù dậy trong bao ánh mắt của chúng bạn trong lớp đang chĩa về mình:
- Dạ…?
- Nếu còn mệt thì có thể nghỉ, cứ đừng bao giờ ngủ trong giờ của tôi. Nghe rõ không?
- Em xin lỗi, tại hôm qua em ngủ muộn cho nên…
Nhìn thấy cái biểu cảm ăn năn của tôi, thầy Hưng đang chực quay lưng đi lên. Đen thay, thanh niên Cường lại căn đúng lúc thầy đưa mắt sang mới bắt đầu tỉnh giấc.
Có vẻ như do kết quả học tập không được cao, cộng với bản tính lầm lì mà thầy Hưng không ưng cậu ta cho lắm. Thành thử ra là tưởng chừng như thoát rồi, thì tôi lại bị vạ lây theo.
- Hai anh hôm nay ra về ở lại quét dọn lại lớp cho tôi. – Thầy nói sau tiếng thở dài cùng cái lắc đầu ngao ngán rồi đi lên phía bục giảng, không quên quay lại nhắc nhở đám đông đang xì xào – Anh chị nào thừa hơi ở lại phụ giúp thì cứ liệu.
Tôi còn đang ngơ ngơ ra, thì thằng Huy đã kè đến hỏi:
- Có chuyện gì với mày vậy?
- Chuyện gì là chuyện gì? – Tôi lấy tay che miệng rồi thì thầm hỏi lại nó, vừa lãnh án ngủ gật xong, giờ không cẩn thận mà để ông thầy thấy tôi đang nói chuyện thì chắc ăn đủ.
- Tao thấy mày mấy hôm nay lạ lắm. Định hỏi mà trông mày cứ đơ đơ ra như thằng ngơ nên lại thôi.
- Không có chuyện gì đâu. Mày đừng bận tâm.
- Mẹ, anh em thế mà được à? – Nó nói xong liền bụm tay lại và thu ngay về chỗ sau câu nói khá to vì cáu tức.
May cho nó là thầy Hưng đang bị thằng Hoàng hỏi bài nên không chú ý gì cả.
Tôi vẫn giữ tư thế chép bài, mặt hướng lên bảng, nghiêng người sang chỗ nó nói khe khẽ:
- Thôi có gì hôm sau đi uống nước tao kể cho. Dù gì cũng đang cần người tâm sự.
- Vậy còn nghe được. – Nó vừa nói vừa quay sang phía vở thằng Trường chép bài.
Sở dĩ vậy là thằng này bị cận, tuy nhiên cực ghét đeo kính, mà ngồi ở hàng cuối cùng không thể nhìn lên bảng được. Bởi thế mới chọn cách trông sang vở thằng bạn bên cạnh mà chép. Nó chê tôi chữ xấu nên không thèm nhìn. Bao lần bảo nó đeo kính vào hay là chuyển lên bàn trên mà nó nhất quyết không chịu.
Khoảng một tiếng sau, lớp đã tan, trường đã vãn hết người mà hai thằng vẫn một chổi một giẻ thi thoảng lại nhìn nhau cười khổ.
- Nhà xa thì về trước đi không muộn. - Tôi hất hàm, nói với thanh niên Cường đang cặm cụi lau đi mấy vết phấn trên bảng.
- Nhà ông thì xa hơn nhà tôi bao nhiêu đâu mà bày đặt. Làm nhanh lên còn về.
"Thầy Hưng bữa nay rắn thật, có mỗi ngủ trong lớp thôi mà cũng bắt hai thằng ở lại dọn sạch lớp xong mới cho về.". Tôi vừa nhủ thầm vừa luồn cái chổi chít vào mấy thanh sắt của dãy bàn ghế mà móc ra được một ổ rác, nào thì giấy vụn, vỏ kẹo, vỏ hướng dương, đủ cả. Nhất là hai dãy bên cạnh, toàn xả ra rồi đá vào bên khe tường. Bình thường có người ngồi trên ghế còn che được, giờ thì về hết rồi nên nhìn thấy hết. Tí thầy giáo lên nghiệm thu mà trông thấy thì lại... Haizz…
Ngăn bàn, khe tường chỗ Ngọc Mai thì gần như là sạch sẽ... bởi mấy cái vỏ kẹo đều được nàng vo lại rồi nhét vào trong mấy lỗ vuông ở khung sắt của cái bàn nàng ngồi.
- Xong rồi làm gì giờ nhỉ? Hay đưa chổi đây làm cho.
- Còn có ít thôi, để tôi quét được rồi. Hay đợi tôi quét xong rồi ông hót vào mang đi đổ nhé.
- Ừ, cũng được.
Cường nói rồi cầm cái túi màu đen xuống cùng với tôi xúc đám giấy vào. Chẳng hiểu mấy, nhưng mà dạo này tôi cới cậu ta khá thân. Có lẽ là do phần nào của sự tương đồng trong suy nghĩ giữa một thằng trai thất tình cùng một thanh niên tự kỉ nó hòa hợp lại với nhau vậy.
- Cất hộ sách vở vào cặp với nhé. - Cường xách túi rác đi theo lối hành lang, ngoái đầu quay lại nói với tôi qua mấy ô cửa sổ.
Tôi chống tay thở phào, quyệt đi chút mồ hôi trên trán. Trời cũng đang dần chuyển giao sang hè rồi. Tầm này động làm tí việc cái là mồ hôi mồ kê lại nhễ nhại. Không những vậy mà sợ bụi bay bọn tôi cũng chẳng dám bật quạt trần. Giở điện thoại ra xem, cũng cả nửa tiếng rồi, tưởng nhanh mà cũng mất thời gian ra phết.
Tôi cất đồ vào hai cái cặp rồi nhìn lại hết một lượt, trước khi lên báo thầy Hưng xuống nghiệm thu. Nhìn lên mới nhớ ra là chưa căng khăn trải bàn với để lọ hoa lại bàn giáo viên. Đang lúi húi trên mặt bàn, tôi nghe thấy tiếng "cạch" ở mấy ô cửa sổ đằng sau.
- Về nhanh thế? Đừng bảo ném bậy ra chỗ nào nhé.
Không có tiếng trả lời, tôi ngoảnh lại thì chỉ có tiếng chân chạy đi xa dần, cùng một chai trà xanh trên bậu cửa sổ.
Mất mấy giây tần ngần, rồi tôi mới phóng ra ngoài cửa, nhưng chỉ kịp thấy bóng người vụt khuất phía đầu đốc dãy phòng học. Có mấy đứa học tầng trên ở lại qua trưa, đi mua đồ ăn về nhìn tôi bằng ánh mắt là lạ.
Một nụ cười nửa miệng vẽ lên nơi khóe môi. Tôi nhìn chai nước trên tay mà trong lòng bủa ra một dòng cảm xúc không tên.
Cái Hạnh thì tôi đã bảo về chuẩn bị cơm từ nãy. Có lẽ hơi cá nhân hóa suy nghĩ một chút. Nhưng ở đây, số người biết tôi không thích đồ uống có ga không nhiều. Chỉ có nó, Ngọc Mai và...
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà