Nhìn nó càng sợ, tôi lại càng có hứng trêu dai. Mỗi cái đưa tay lên của tôi là một lần nó oắn oéo người để tránh và khóc ầm lên.
- Sợ không?
- Dạ, em có... úi...
- Sao lại sợ?
- Em không biết... ối a... đừng...
Nhây thêm một lúc thì tôi cũng thôi tại sợ nó phát hoảng. Đùa lại mất vui.
- Xuống đi.
- Em không dám...
- Thế mày không xuống thì sao anh vứt xác nó được?
- Thật ạ? - giọng nó run run - Anh không được trêu em nữa đấy.
- Ờ, biết thế.
Nó nhìn tôi cảnh giác rồi hạ chân xuống, lách qua tôi, mắt đăm đăm nhìn vào cái xác gián. Qua khỏi cái là nó ù té chạy ra ngoài. Tôi cười ngặt nghẽo trước cái điệu bộ ấy, bởi trước đây chưa thấy một tình cảnh nào tương tự vậy cả.
- Chuẩn bị ăn cơm này. – tôi bưng bát rau đặt xuống bàn ăn, nhìn thanh niên vẫn đang ôm cái gối đệm lưng ngoài phòng khách mà phì cười.
- Vâng.
Nó đi vào, lấm lét nhìn tôi dò xét.
- Ăn đi, không ai đùa dai nữa đâu mà lo.
- Anh không sợ nó ạ?
- Sợ quái gì cái con ấy. Nó làm gì được mày đâu mà lo. – Tôi ngồi xuống rồi đơm bát cơm đưa cho nó – Này.
- Em xin. Hì. Em mời anh ăn cơm. Mà anh ơi?
- Gì? – tôi chống đũa hỏi lại.
- Anh tập không sợ gián ấy có lâu không?
Đùa chứ nghe câu này mà suýt phụt cơm.
- Không sợ thì là không sợ thôi, có gì đâu mà phải tập hay không tập.
- Thế mà em tưởng…
- Ông Tưởng ông bên Trung Quốc ấy, mà chiều đi học không?
- Nay em được nghỉ. Tí em lên phòng anh ngủ nhé.
- Sao cũng được… Nhưng nhớ chỉ là ngủ thôi nhé. – tôi cười.
- Vâng.
- Mà tên chú mày là gì nhỉ? Chém gió chém bão này giờ mà anh vẫn chưa biết. Anh tên Nghĩa.
Nó và miếng cơm to đùng, vừa nhai vừa cười tít mắt:
- Tên em là Nam.
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
:((
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
Drop rồi ạ
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời7 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời8 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà