Logo
Trang chủ

Chương 131

Đọc to

- Vậy là giờ anh vẫn đang tìm chị ấy à?

- Ừ. - Tôi uống ực hết bát nước canh cho đỡ khô cổ sau khi kể vắn tắt cho thằng Nam nghe về câu chuyện dài của mình.

- Thế khoảng bao giờ anh tìm thấy?

- Con chịu. Bố hỏi thế thì ông nội con cũng đếch biết trả lời như nào.

Tôi ngồi dậy rồi đi ra phòng khách. Phải cách xa xa thằng này ra không viêm não mà chết mất. Ngồi ăn cơm cùng thôi mà nó hỏi liên tục không cho nghỉ ngơi lúc nào, chẳng thế mà có chục phút ăn cơm mà cứ ngỡ như cả buổi trôi qua rồi vậy.

Ăn xong ngồi nghỉ một lúc rồi nó leo lên phòng tôi ngủ đến tận chiều. Tôi thì nằm lúc đi học về rồi nên chẳng chợp mắt được nữa nên chỉ nằm cạnh nghịch điện thoại, xong bất đắc dĩ trở thành cái ôm của nó, ôm gác các kiểu. Chẳng đếm được lúc nó ngủ nó xoay bao nhiêu vòng quanh cái giường nữa.

- Nam... Nam...

- Dà...? - Nó thưa bằng cái giọng đặc sệt ngái ngủ.

- Tỉnh tỉnh chưa? Dậy trông nhà đi.

- Anh đi đâu?

- Chơi.

- Cho em đi với. - Nghe thấy vậy cái nó choàng dậy ngay.

- Ở nhà đi, trẻ con đi làm gì.

- Đùa, em lớn rồi, cho em đi nữa.

- Ở nhà đi.

- Cho em đi đi mà.

- Haizz... Thôi được rồi. - Tôi tặc lưỡi - Mày có ba phút chuẩn bị.

- Vâng. - Thằng bé nhảy ngay vào nhà tắm liền đó.

Tôi dắt nó ra chỗ bến xe buýt gần bên kia đường. Thời tiết đã bắt đầu sang thu nên cũng dịu hơn. Ba bốn giờ chiều mà cái công viên nhỏ gần đó đã có mấy bác già già đi tập thể dục rồi.

Hà Nội... có gì đó thật thân quen. Cảnh vật dẫu bình dị mà sao chẳng nơi nào khác mà tôi đã từng biết có thể giống được. Hà Nội trong tôi là những buổi chiều nắng vàng êm ả, dạo quanh từng góc phố bên cửa kính của xe buýt mà trông ra ngoài, nhìn ngắm đường phố nhộn nhịp, nhìn ngắm những gian hàng đủ màu sắc, nhìn ngắm những mảnh đời khác nhau đang chen chúc bươn trải cho cuộc sống nơi phồn hoa, rực rỡ.

- Anh Nghĩa ơi!

- Hử?

- Năm nghìn một vé đi xe này à anh?

- Ờ. - Tôi chỉ sang ô cửa kính cạnh đó - Giá vé đây này.

- Ơ thế sao lúc lên xe anh chìa cái gì mà chú bán vé kia tắt điện luôn thế?

Nghe nó hỏi mà tôi nhắm mắt nhắm mũi lại cười sằng sặc. May mà xe vắng, chỉ có hai thằng tôi ngồi phía dưới cùng ba bác trung tuổi ngồi ở trên không thì chắc cười vỡ cả xe vì nó mất.

- Ơ, em hỏi sao anh lại cười?

- Chả nhẽ mày chưa đi xe buýt bao giờ à?

- Em chưa. Nay mới đi lần đầu.

- Thế thì hiểu rồi.

- Nhưng anh chưa nói cho em biết cái anh cầm là cái gì.

- Lệnh bài đấy. - Tôi cười.

- Thật hả anh?

- Ờ, bao giờ đủ mười tám tuổi thì bảo bố dẫn đi lên trụ sở công an làm nhé.

- Xong là được đi xe buýt miễn phí ạ?

- Ừa.

- Ơ thế bố anh có ở đây đâu mà anh làm được?

- Anh làm ở quê.

- Quê anh cũng dùng chung với đây được ạ?

- Ừ, dùng chung được hết.

- Mà quê anh ở đâu?

- Vĩnh Phúc, nghe nói đến bao giờ chưa?

- Em chưa.

- Anh cũng đoán vậy.

- Thế quê anh có mấy cái cánh đồng không?

- Có.

- To không anh?

- To lắm.

- Thế có bò không anh?

- Có, đầy.
 

Đề xuất Voz: Có gấu là người Hàn đời đếu như là mơ
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà