Logo
Trang chủ

Chương 133

Đọc to

Nằm quay ngang dọc một lúc, tôi phải ngồi dậy đi vệ sinh. Tiếng công tắc điện bật lên len vào từng ngóc ngách trong màn đêm u tối. Đèn nhà tắm bật lên, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là khuôn mặt nặng trĩu của mình trong gương. Hành xử xong, tôi xả lấy một vốc nước rồi vã lên mặt mình mong cho nó phần nào dịu lại, nhưng quên mất rằng nó vô tình lại làm tôi tỉnh táo hơn.

Bước khỏi đó, tôi không trở lại giường nữa mà đi ra cái ghế ngoài ban công mà ngồi xuống. Lại một mình bên màn đêm cùng với bầu tâm sự. Những lúc yên lặng như này, chẳng hiểu chuyện vui đi đâu hết mà chỉ để lại trong dòng suy nghĩ mệt mỏi của tôi những hình ảnh thật thật buồn.

Những chuyện đã qua, dẫu biết sẽ chẳng bao giờ có thể quay ngược thời gian để sửa chữa lại. Nhưng không phải vì thế mà chúng ta có thể loại bỏ nó ra khỏi đầu mình dễ dàng được. Tình yêu, nhiều khi càng nắm lại càng vụt mất. Dù đặt nặng tình cảm nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một trò đùa của số phận.

“Giờ đây em ở đâu? Đang buồn hay vui? Đang lẻ loi hay có một vòng tay gần kề mỗi khi trống vắng?

Những câu hỏi anh tự đặt ra nhưng chẳng thể nào biết được câu trả lời. Sự bất lực của kẻ thua cuộc trong tình yêu luôn hiện rõ trong anh mỗi khi anh nhớ về em.

Yêu đơn phương, lại còn bị cản trở bởi khoảng cách địa lý. Thậm chí còn chẳng biết người con gái trong trái tim của mình giờ ra sao. Anh phải suy nghĩ như thế nào để giữ vững lòng mình tin vào một viễn cảnh tươi sáng đây? Mai ơi?”

Tôi ngồi như đổ gục ra trên ghế với bao dòng tự cảm lởn vởn trong đầu. Chưa một lần nào tâm trí tôi nhẹ nhàng khi nhớ và nghĩ về nàng cả.

Hình ảnh người con gái với mái tóc đặc biệt dần thay đổi thành chiếc bút màu hồng, rồi lại gợi cho tôi về con người kia. Không hiểu sao tôi thấy đầu mình nóng lên thấy rõ. Tức giận? Phải. Và có lẽ nó không phải là tức giận đơn thuần.

Chẳng hiểu cô ta nghĩ mình cao quý đến đâu mà luôn cư xử hách dịch như vậy. Ngoài sự xa lánh của mọi người xung quanh thì cô ta đâu nhận được gì khác. Đó là sự ích kỉ của một con người nhỏ nhoi, hay là sự suy thoái của một tâm hồn trải qua một vết thương vô cùng lớn nào đó để cho thay đổi như vậy?

“Mặc kệ đi.” – tôi thở dài – “Đâu có liên quan tới mình.”

Dù cho lý do là gì, nhưng chỉ cần ai đó ghét tôi, thì tôi sẽ ghét lại. Trừ khi, tôi phạm một sai lầm lớn nào đó làm cho người ta không thể tha thứ cho tôi được, em là một ví dụ. Giờ mà kêu tôi đánh đổi lấy bất kể thứ gì tôi có thể để lấy lại được hình ảnh em bên cạnh mình, có lẽ tôi sẽ luôn sẵn sàng đặt nó lên bàn cân để mà trao đổi.

Thức khuya, không chỉ đơn giản là do mất ngủ. Những suy nghĩ mà không nói cũng chẳng ai biết, chúng luôn tìm đến tôi mỗi tối, mỗi khi mà tôi muốn chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng mà càng cố gạt ra, lại càng in hằn hơn bao giờ hết.

Quay lại trong phòng, nhìn thằng Nam nằm ngủ say mà sao tôi ghen tị với nó quá. Chẳng biết trước khi ngủ nó có bao giờ nó phải suy nghĩ gì không, hay chỉ đơn giản là Poca với Nutri lởn vởn thôi. Nó giống học sinh cấp một hơn là một thằng chuẩn bị lên trung học phổ thông nếu như đúng tuổi. Những người khác, có lẽ có cả tôi, nhìn nó chỉ nghĩ rằng thằng này trẻ con, đơn giản với tăng động quá, chứ đâu có biết rằng nhiều khi những “người lớn” như mình lại ước ao lắm được một lần vô tư như vậy.

Và có lẽ với tôi… tôi cần nhiều hơn là một điều ước…
 

Đề xuất Voz: Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà

Đăng Truyện