Logo
Trang chủ

Chương 134

Đọc to

"Trả!"

Tôi còn chưa hết bất ngờ vì tiếng hét ngay bên cạnh thì lại giật mình bởi âm thanh của một vật gì đó đập xuống ngay cạnh mình.

Nhìn ra mới biết cô nàng Phương Linh đang đứng đó, nhìn tôi rồi hất hàm về phía cái bút đang nằm gọn trên mặt bàn.

"Có chuyện gì?" - tôi hỏi mệt mỏi.

"Tôi đền cái bút hôm trước chứ sao?" - cô ta trả lời mà chẳng buồn liếc nhìn lấy nửa con mắt.

Hết nhìn thái độ ấy, lại nhìn xuống cái bút màu hồng trên bàn, tôi cười khẩy rồi gạt nó sang chỗ cô ta.

"Xin lỗi... Tôi không cần."

"Chẳng cần biết... Tôi trả rồi, cầm hay không là việc của anh. Tôi chẳng còn nợ anh gì nữa cả."

"Ai dám bắt nợ cô mà phải trả." - tôi hừ nhạt.

Tuy là nói chuyện với nhau nhưng có vẻ như cô ta chẳng quan tâm đến thái độ của tôi, lấy sách vở ra chuẩn bị cho môn học sắp bắt đầu. Tôi cũng vậy.

Còn về phía cái bút kia, nó vẫn nằm chỏng chơ ở đó, và cho đến cuối buổi cũng không có dấu hiệu gì là nó sẽ được một trong hai đứa cầm lên cả.

Tan học, đeo tai nghe lên, tôi tiến ngay về phía bến xe buýt ngoài cổng trường cùng với cái ba lô to kệch trên vai. Hôm nay nó nặng hơn bình thường vì cả đống quần áo trong đó.

Hôm nay tôi về quê.

Đang đứng đợi xe thì tôi chợt thấy cô gái kia từ phía cổng trường đi ra và đang tiến về chỗ này. Ánh mắt không mấy thiện cảm cùng vẻ mặt khó chịu là những gì tôi và cô ta trao cho nhau khi nhìn thấy nhau.

"Quý tộc nay lại đi xe buýt cơ à?" - tôi thầm nghĩ trong đầu.

Bao buổi học trên lớp, với vẻ bề ngoài của cô ta, đủ để tôi khẳng định được mình đang kết thù với một tiểu thư nhà giàu, sinh ra và lớn lên trong một gia đình chẳng có gì ngoài hai chữ "điều kiện".

Trước đây tôi chưa từng thấy cô ta đợi xe buýt bao giờ cả. Thậm chí đôi lần tôi còn gặp cô ta bước lên một chiếc xe hơi đen bóng sang trọng nữa cơ.

Về phía cô ta, trông thấy tôi đã đứng ở đấy từ trước thì liền quay lại, đứng dựa lưng vào bức tường cạnh đó chứ không qua đây nữa. Tôi chỉ nhìn để biết vậy chứ chẳng buồn để ý thêm làm gì.

Chừng mấy phút sau xe cũng đã tới, rút vé tháng ra cầm trên tay, đang định bước lên thì một bóng người từ sau tôi vụt chạy qua làm tôi chựng lại. Cô ta cũng đi xe này sao?

Mọi người lên xe khá đông, nên từ phía sau tôi cứ bị đẩy ra phía trước.

"Có đi xe không mày?" - một ông chẳng biết năm mấy, râu ria xồm xoàm, mắt đeo kính cận, hỏi tôi bằng giọng bực dọc.

Tự nhiên tôi lại chẳng muốn lên cái xe này nữa, liền lách ngược quay lại:

"Không ạ."

"Mẹ, không thì tránh ra còn cho người ta đi chứ."

Tôi cười khẩy, chỗ ngồi ở bến xe giờ vắng tanh, tôi ngồi xuống đợi chuyến sau. Kệ, còn sớm chán.

Khoảng một tiếng sau...

Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Sủng Tiến Hóa
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà