Logo
Trang chủ

Chương 145

Đọc to

Nói rồi cô ta vùng vằng đứng dậy rồi đi về. Có lẽ đây là lần đầu nói chuyện với tôi mà cô ta tỏ ra lép vế ngay từ đầu như vậy. Khác hẳn với khí khái Dubai quý tộc thường ngày.

Bác Nga lên, có hỏi tôi ba câu về Phương Linh, nhưng tôi chỉ trả lời qua loa, đồng thời khẳng định ngay là không có mối quan hệ tình cảm nào giữa hai người bọn tôi cả.

Nằm ở nhà thêm buổi nữa rồi tôi cũng đi học lại, và rồi nhận ra là hôm nay cô ta nghỉ. Kể ra thì cũng buồn cười thật, giờ chẳng biết nên xem nhau là thù hay bạn nữa, có trách thì lại phải trách số phận éo le thôi.

Tan học, đang cắp cặp ra bến xe buýt để về thì điện thoại tôi có cuộc gọi đến, từ số lạ.

- Alo?

- Nghĩa đúng không? – giọng nói từ đầu bên kia nghe khá quen.

- Đúng rồi ạ.

- Tớ Thảo nè, cậu tan học chưa?

- Ừ, tớ vừa ra. Có chuyện gì vậy?

- Cậu sang quán cà phê đối diện cổng trường chếch chếch sang phía ngã tư gặp tớ được không? Có chút chuyện tớ cần nói với cậu.

- À, ừ… được.

- Vậy sang ngay nha, tớ đợi.

Tôi tắt điện thoại rồi đi theo hướng cậu ấy miêu tả. Nói chuyện với tôi bây giờ thì còn gì ngoài chủ đề về cô tiểu thư kia nữa chứ.

Mở cửa bước vào, tôi nhìn thấy ngay Thảo đang ngồi ở một bàn cạnh ô kính to nhìn thông ra đường nên đi đến đấy.

Lần đầu vào cái không gian quán xá này nên tôi bỡ ngỡ lắm, chốc chốc lại nhìn trước nhìn sau, hệt như mấy thành phần bất hảo.

- Cậu đợi có lâu không? – tôi hỏi rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện.

- Cũng không lâu đâu. Mà cậu uống gì?

- Tớ gì cũng được.

- Chị ơi! Cho em một Frappuccino… - cậu ấy gọi phục vụ rồi quay lại tôi – Hẳn là cậu biết tớ muốn nói chuyện gì rồi chứ?

- Ừ, tớ nghĩ là tớ biết.

- Chắc cậu cũng bất ngờ lắm đúng không?

- Tất nhiên rồi, ai trong trường hợp này cũng vậy mà. – tôi đáp, mắt nhìn lơ đãng ra con phố bên ngoài.

- Hình như mối quan hệ giữa cậu với nó giờ tệ lắm à?

- Không đâu… tệ từ trước rồi.

- Hôm nay tớ đến rủ nó đi học mà không được, nó nhất quyết nghỉ hết tuần này.

- Vậy giờ cậu muốn bảo tớ xin lỗi cô ta à? Tớ nghĩ không cần đâu. Dù gì thì sau hai hôm nữa thì chắc bọn tớ cũng chẳng còn gặp nhau nữa đâu.

- Đừng nói vậy, chẳng phải hai người nhắn tin nói chuyện với nhau thân thiết lắm hay sao?

- Thì cũng chỉ là nói chuyện với nhau bằng mấy dòng chữ thôi mà. Rồi sẽ quên ngay thôi.

Thảo nghe thấy vậy liền thở dài:

- Không giống như người thường. Cậu không biết một người bạn đối với nó quan trọng như thế nào đâu.

Tôi tỏ ra khá là khó hiểu sau câu nói ấy, nhưng chưa kịp hỏi lại gì thì Thảo lại tiếp lời:

- Có phải bình thường cậu vẫn luôn cho nó là một đứa tiểu thư đanh đá, ích kỉ và ghét mọi loại người trên đời. Đúng chứ?

Thoáng đăm chiêu suy nghĩ, tôi gật đầu.

- Vậy trong những tin nhắn nói chuyện của hai đứa, cậu có nhìn ra được điều ấy không?

- Không. Nhưng rốt cục cậu đang muốn nói điều gì?

- Tớ chỉ muốn cho cậu thấy rằng, lâu nay cậu vẫn hiểu nhầm con người nó. Hình ảnh hàng ngày cậu nhìn trên lớp, hay con người mà cậu luôn nói chuyện. Chưa phải là đầy đủ để nói về nó.

- Vậy cậu định dùng gì để cho tớ thấy hết được?

Cô nàng không nói gì. Nhìn tôi một hồi lâu, trước khi vụt đứng dậy, giọng dứt khoát:

- Đi theo tớ.
 

Đề xuất Voz: Ký sự chuyển mộ
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà