Logo
Trang chủ

Chương 144

Đọc to

Cũng chẳng nhớ được diễn biến tiếp theo của giấc mơ ấy, có lẽ chỉ toàn hình ảnh, tiếng cười của hai người cùng chiếc xe đạp.

Tôi tỉnh khi mà vẫn còn chưa mở được mắt, chỉ cảm nhận được một khung cảnh đầy ánh sáng quanh mình, cùng với cái đầu đang nặng trĩu mà chẳng thể nào cất lên.

Phải mất một lúc lâu sau, tôi mới cố gắng đậy được. Tôi đang nằm trên giường cùng với đoạn dây nước lằng nhằng cắm vào tay, nối lên một cái chai chổng ngược trên góc khung màn trên đầu. Đây là phòng tôi, và không có ai ở đây cả.

Biết được tình trạng của mình rồi nên tôi cũng không cố gắng ngồi dậy làm gì, chỉ nằm yên ở đấy.

Người bị như này chắc do ngấm mưa hôm trước rồi. Không ngờ rằng qua hè, cuối thu rồi mà vẫn còn có trận mưa to như thế.

Tự hỏi rằng không biết tôi đã nằm như thế này bao lâu nữa, nhìn quanh thì thấy ngay câu trả lời khi mà ngó tới cái điện thoại đang nằm trên mép bàn cạnh đó. Rướn người vươn cái bàn tay vật vờ ra cầm lấy nó. Nhưng mặt tôi tiu nghỉu ngay lại khi bấm bấm mà màn hình không sáng, rồi mới nhớ là nó ướt nhẹp trong balo từ hôm trước.

Vừa trả nó lại trên bàn, thì có tiếng bác Nga cất lên ngoài cửa:

- Tỉnh dậy rồi à cháu? – rồi bác hớt hải chạy vào ngồi cạnh tôi.

- Cháu bị sao vậy ạ?

- Còn sao nữa, hôm trước đi đâu về mà để dính nước ướt hết? Sốt cao cả hai ngày nay rồi đấy.

- Cháu bắt nhầm chuyến nên không về được đến đây, đành chạy bộ về. Mà sao… hai ngày rồi ạ?

- Ừ, cứ mê man nói mớ suốt. Ngọc… Ngọc… gì ấy

Xem nào, vậy là nghỉ mất hai ngày rồi. Hy vọng là không có vấn đề gì trên lớp cả.

Nhắc đến trên lớp, tôi lại bị gợi nhớ về chuyện hôm trước. Cho đến bây giờ tôi vẫn như ngày hôm đó, chẳng thể nào mà chấp nhận được cái sự thật ấy cả, rằng "cô bạn thân" bao ngày qua của tôi lại là đứa con gái mà tôi ghét nhất trong cái lớp học của mình.

- Cháu có đói không? Bác xuống lấy cháo lên nhá.

- Vâng ạ.

- Ừ, ăn đi cả đã có gì vào bụng đâu.

Bác nói rồi đi xuống dưới nhà, lát sau lên mang theo một tô cháo nghi ngút khói để cho tôi ăn.

Ăn xong, uống thuốc xong là tôi nằm xuống giường mà ngủ tiếp. Chẳng hiểu sao ngủ nhiều thế mà vẫn muốn ngủ thêm. Cả người nặng nề như thể đang mang cả tấn đồ trên cơ thể mình vậy.

Cho đến sang ngày hôm sau, vừa tỉnh giấc là tôi giật mình ngay khi thấy một mái đầu lòa xòa đang nằm bò ra trên mặt bàn cạnh giường, có vẻ là đang ngủ. Giờ tôi đã khá hơn, có thể ngồi dậy cử động được rồi. Nhìn sang, cái dáng người này khá quen.

- Phương Linh?

Hình như cô ta cũng không ngủ say cho lắm nên khi vừa nghe nhắc tới tên mình là thức dậy luôn.

- A…dậy rồi…

- Sao cô lại ở đây? – tôi trầm giọng, chắc hẳn gương mặt lúc ấy cũng không được thiện cảm cho lắm.

- Tớ… à t… tôi… hai hôm rồi, anh không đi học. Nên tôi mới… mới…

Cái dáng vẻ lúng túng này, thật lòng mà nói nó làm tôi thấy quá ư lạ lẫm, nhất là với cô gái vừa lạ vừa quen này. Mà cũng không hẳn, chính xác hơn mà nói là quen một nửa ở cả hai phương diện trong một con người mới đúng.

- Vậy ra anh là cậu ấy à?

- Ý cô là sao?

- Người nhặt được điện thoại tôi… là anh đúng không?

- Phải, theo tôi nhớ thì là như vậy. Mà sao cô lại biết tôi ở đây?

- Tôi… hỏi lớp trưởng lớp cậu trong cái danh sách nội trú ngoại trú ấy.

- Về đi, không cần quan tâm gì đến tôi đâu, tôi khỏe rồi.

- Anh… ghét tôi đến vậy à?

- Tôi không biết, nhưng nếu gọi là ghét thì tôi cũng đâu ghét đơn phương. Thử tự hỏi lòng xem nếu không biết tôi là người nhặt được điện thoại rồi nói chuyện với mình trong thời gian qua, thì hôm nay cô có cất công đến đây để xem xét tình hình “người bạn trên lớp” này không?

- Tôi…

- Bởi vậy nên về đi, đừng lo cho tôi, không đáng đâu.

- Anh…
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Hồn Chủ
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà