Logo
Trang chủ
Chương 155

Chương 155

Đọc to

Cũng may là chỉ sau vài hôm cô ta đã đi học trở lại. Có điều tự nhiên cô ta tỏ ra thân thiết với tôi đến lạ, khiến cho cả lớp, cùng cả tôi đều ngỡ ngàng.

- Thi xong rồi, hè anh đi đâu chơi không?

Tôi ngồi dựa lưng vào ghế đá, mệt mỏi nhìn lên tán cây to trên đầu, trong cái nắng đầu mùa sau khi thi xong môn học cuối cùng. Thở dài thườn thượt:

- Làm gì có điều kiện mà đi. Với cả về nhà còn gặt hái, cấy cày các kiểu nữa.

- Vậy à? – Phương Linh thoáng chút buồn.

- Sao vậy? Có chuyện gì à?

- Về rồi chẳng có ai chơi cùng nữa.

- Thảo đấy chốc.

- Nó mấy hôm nữa vào nhà họ hàng trong Đà Nẵng chơi rồi.

- Ờ, thế thì gọi công tử Trần Đông đến đưa đi ăn, đi chơi cho vui. – Tôi cười nham nhở khi nhắc đến "ý chung nhân" của cô ta.

- Này, im đi không lại đổ máu bây giờ, đừng có nhắc đến hắn ở đây, nghe tên mà đã thấy muốn ung thư màng nhĩ rồi.

- Haha… Cơ mà cô định ở nhà cả hè à? Bình thường những năm đi những đâu?

- Đi nhiều chỗ lắm… nhưng mà… là anh Dương đưa đi.

- À… – Cả hai đứa đều buồn, tôi suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi – Hay có muốn về… Vĩnh Phúc chơi không?

- Là về đâu?

- Nhà tôi.

- Thôi, chán lắm chẳng đi đâu. - Phương Linh thè lưỡi.

- Ờ thế thôi.

Mười giờ sáng trong một ngày mát trời, tôi ngồi bên ô cửa của xe 08 trên con đường gồ ghề dẫn qua một mé của hồ Đại Lải.

- Khổ đến thế là cùng. – Phương Linh than ngắn than dài.

- Chịu khó tí đi, sắp về đến nơi rồi.

- Còn lâu không?

- Tầm khoảng độ tiếng nữa thôi.

- Sao lâu thế?

- Yên tâm đi, qua đoạn này là đường đẹp rồi.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Chí Tôn
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

5 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

6 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà