Logo
Trang chủ

Chương 154

Đọc to

Tôi ngồi chống cằm, xoay bút trên bàn, ngước nhìn màn hình máy chiếu, cố nhồi nhét mấy dòng luật khô khan trong đề cương vào đầu một cách vô vọng.

Liếc sang chiếc ghế trống bên cạnh, tôi khẽ thở dài.

Đã ba buổi học trôi qua kể từ đám tang của anh ấy. Phương Linh vẫn chưa đến trường. Tôi hiểu điều đó, nhưng thật lòng không muốn chuyện này xảy ra chút nào.

Tan học đã lâu, tôi đứng trước cửa nhà cô, tay mấy lần định đưa lên bấm chuông rồi lại rụt lại.

Nghĩ lại thì những lần nói chuyện gần đây, anh Dương luôn là cầu nối giữa hai đứa. Giờ anh không còn nữa, việc mở lời trò chuyện trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Nhưng suy cho cùng, tôi đã hứa với anh sẽ chăm sóc Phương Linh, không thể cứ để cô ấy như vậy được.

Sau tiếng chuông cửa, chị Nhàn ra mở cửa cho tôi, nhìn tôi với ánh mắt im lặng pha chút buồn rồi mời tôi vào nhà. Không khí ở đây sao mà quạnh hiu đến lạ. Bước vào trong, tôi thắp cho anh mấy nén hương rồi quay lại hỏi chị Nhàn:

- Không có ai ở nhà ạ chị?

- Có. – Chị ái ngại nhìn lên tầng – Phương Linh ở trên nhà.

- Vâng. – Tôi đáp rồi đi về phía cầu thang.

"Cốc... cốc..."

Không có tiếng trả lời, tôi gõ thêm vài cái nữa, vẫn vậy. Mở cửa bước vào, cả căn phòng tối om, ánh sáng lọt qua khe hở của rèm cửa sổ. Bên cạnh cửa sổ, một cô gái ngồi bó gối, ngẩng lên nhìn tôi giây lát rồi lại gục đầu xuống.

Anh Dương đi rồi, căn nhà chỉ còn lại hai chị em. Không còn bóng dáng người đàn ông trụ cột trong gia đình. Tôi tự hỏi người cha trong gia đình này giờ ở đâu, đang làm gì mà để con gái mình ra nông nỗi này. Từ trước đến giờ tôi chỉ thấy mặt ông ấy một lần, trong đám tang. Phải chăng với ông ấy, tình cảm dành cho con còn không quan trọng bằng trách nhiệm công việc?

- Sao không đi học?

- ... – Cô ta không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn lên phía tôi lần nữa như để xác nhận rằng mình có nghe thấy, rồi lại nhìn xuống.

- Này! Tôi đang hỏi cô đấy, tiểu thư.

- Tôi muốn ở một mình.

- Còn tôi thì không muốn vậy.

- Làm ơn đi, giờ tôi không muốn cãi nhau.

- Cô nghĩ tôi đi cả một đoạn đường dài đến đây chỉ để cãi nhau thôi à? Hay nói chuyện với tôi cô thấy giống cãi nhau lắm à?

- Quan trọng là giờ tôi không muốn tiếp xúc với ai cả. – Mặt cô ta đanh lại làm tôi có phần hơi chột dạ.

- Tôi biết đây là khoảng thời gian khó khăn của cô. Nhưng tin tôi đi, chẳng ai muốn nhìn thấy cô như vậy đâu.

- Anh nói thì hay lắm… Nhưng cũng chính anh trước đây cũng đâu coi tôi ra gì. Các người đâu có ai muốn tốt cho tôi, đâu có ai muốn liên quan, mắc mớ gì đến cái đứa con gái khó ưa này đâu. Vậy nên cứ để tôi một mình, làm ơn đừng làm phiền gì cả.

- Cô nghĩ giờ cô như vậy thì anh Dương sẽ yên tâm ra đi sao?

- Anh im ngay. – Phương Linh trừng mắt – Anh nghĩ anh là ai mà dám nhắc đến anh Dương ở đây?

- Bản thân tôi cũng là một người anh, bởi thế nên nếu tôi có mà ra đi, chẳng bao giờ tôi mong muốn em gái tôi như vậy đâu.

- Vậy anh sẽ mong muốn như thế nào?

- Ít nhất là không như cô bây giờ.

- Vậy à. – Cô ta nở nụ cười buồn, nét mặt cũng dịu lại.

Tuy vậy nhưng ít nhất tôi cũng hiểu được trong lòng cô ta đã vơi bớt âu sầu. Hôm ấy, cả hai đứa nói chuyện với nhau rất lâu, ban đầu thì vẫn còn buồn phiền, vẫn giọng điệu tiểu thư khó chịu, nhưng chẳng mấy mà "người bạn X" của tôi đã quay trở lại.

Chúng tôi nói chuyện khá nhiều, để cô ấy không nhớ đến anh ấy, tôi toàn kể chuyện của mình. Chuyện về những mối tình bồng bột, chuyện về Ngọc Mai.
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

7 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà

Đăng Truyện