Qua một quãng cua là chúng tôi nhìn thấy ngay một quán ăn cạnh đó, nên liền ghé vào.
- Hai em dùng gì? - chị chủ quán bận chiếc tạp dề trên người ra hỏi chúng tôi.
- Có món nào ngon chị cho hết lên đây cho em. - Phương Linh trả lời, mắt vẫn dán vào điện thoại.
- Gọi kiểu gì đấy? - rồi tôi quay sang chị kia - Chị cho em một đĩa su su xào, hai đĩa cá bống với hai niêu thịt kho... à, cho em hai đĩa khoai chiên nữa ạ.
- Em chờ chút nhé. - chị ấy nói rồi đi vào trong.
- Ở đây có wifi không chị? - Phương Linh sốt sắng.
- Có em ạ. Em tìm wifi tên quán ấy, mật khẩu là bốn số sáu với bốn số tám.
- Vâng.
Hỏi được đôi câu cái là cô ta lại cặm cụi vào cái điện thoại mà bấm bấm, vuốt vuốt.
Nhìn ra khoảng trời trước mặt. Nắng đã bắt đầu rọi lên mặt đường, tuy tầm này đã gần trưa. Nhưng cái thứ nắng này còn lâu mới bì được so với ở Hà Nội.
Tuy giờ vẫn chưa hết mùa nóng, nhưng trên này vẫn thoang thoảng chút se lạnh cuộn theo hơi gió. Làm tôi đôi lúc cảm thấy rờn rợn dù đã khoác thêm lên mình chiếc áo sơ mi dài.
Ngồi một lúc thì chị chủ quán cũng bưng đồ ăn ra cho chúng tôi. Lúc này Phương Linh có vẻ mới xong việc với cái điện thoại, quay qua tôi hỏi:
- Hay tí mình về nhà anh luôn?
- Thôi, tầm này về Yên Lạc cũng phải hơn ba mươi phút, về ngồi chưa ấm chỗ mà đi thì mẹ tôi lại mắng cho.
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà