Cô ta nghe vậy thì xìu ngay xuống.
- Em ở Yên Lạc à? - chị chủ quán hỏi tôi - Gặp đồng hương rồi.
- Vâng. Hì, chị ở xã nào ạ?
- Chị ở Bình Định, còn em?
- À, em ở...
- Thế cũng không xa lắm. Mà em ở nhà lên đây hả?
- Không ạ. Em cùng bạn em ở Hà Nội đến.
- Bạn gái đúng không?
- Không. - Phương Linh hét lên làm tôi giật mình.
- Em gái nuôi chị ạ.
Tôi cười trừ, đoạn chị ấy đi vào bưng nốt đồ ăn ra mới thì thầm:
- Cô không cần phản ứng vậy đâu. Nó làm cô trông giống như đang ngượng hơn là giận đấy.
Cô ta chỉ cúi đầu, cả bữa ăn không nói lời gì với tôi.
Ăn xong là chúng tôi lên quán Gió rồi ra chỗ cổng trời tham quan đến ba giờ chiều thì phải về, kết thúc một ngày đi chơi đa tâm trạng của cả hai đứa.
Về đến nơi tắm tát ngủ nghỉ chưa được bao lâu thì tôi lại bị kéo ngay ra khỏi nhà vì một cuộc điện thoại với nội dung không thể nào vắn tắt hơn:
- Đến đây mau, có thông tin rồi.
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà