Liên tiếp mấy ngày sau là trường tôi lại bắt đầu vào tuần tập quân sự. Những chiếc mũ cối, những cái gậy cùng với tiếng giậm chân kèm theo nhịp "mốt hai mốt..." là những hình ảnh có thể thấy ở bất kì đâu trong khuôn viên trường. Tuần học này ngoài việc tôi không bị chảy máu đầu và việc lớp tôi đạt giải nhất hội thao toàn trường thì không có gì đáng kể cả.
Bước vào năm học chính thức mới, cuộc sống hàng ngày của tôi vẫn diễn ra đều đều theo chu kì hàng ngày. Sáng chở Ngọc Mai đi học, chiều hôm nào học thì đến trường, không thì lại ở nhà quanh ra quanh vào, tối đến thì xem bài vở rồi nhắn tin với Hoàng Yến.
Cuộc sống tưởng chừng cứ trôi êm đềm như vậy, cho đến khi hàng loạt sự việc xảy ra làm cho mọi thứ của tôi xáo trộn hoàn toàn.
Chuyện bắt đầu vào một buổi học sau đó chừng hai tháng.
Hôm ấy, không hiểu sao mà đầu tôi đau quặn lại ngay từ tiết đầu tiên, phải lên phòng y tế nằm cả tiết thứ hai, đến tiết thứ ba là của cô Loan thì tôi xin về lớp. Tiết thứ tư là tiết thể dục, tôi ngại lại phải lên phòng y tế lần nữa nên mới thằng Giang xin cô Chung cho tôi nghỉ tiết để ở trong lớp.
- Trông sắc mặt cậu tệ quá - Ngọc Mai vén tóc tôi lên, sờ vào trán xem thử - Hình như sốt rồi này.
- Chắc thế, thôi cậu ra sân đi kẻo muộn.
- Hay để tớ ở lại với cậu. Biết đâu...
- Không cần đâu... - tôi cắt ngang - Ở lại người ta dị nghị cho.
- Nhưng mà...
- Không nhưng gì cả, yên tâm đi. – tôi gượng cười.
Dỗ mãi nàng mới chịu đi, kèm theo câu nhắc nhở:
- Có gì là phải gọi ngay cho tớ nhé.
Tôi gật đầu rồi gục xuống bàn thiếp đi ngay sau đó.
…
Đang ngủ thì có một cánh tay nào đó vỗ nhẹ lấy vai tôi.
Từ từ mở mắt dậy, Hoàng Yến đang đứng ở đầu bàn nhìn tôi quá đỗi trìu mến.
Tôi ngỡ ngàng không hiểu gì cả.
Rồi bất ngờ nàng cầm lấy tay, kéo tôi ra khỏi lớp. Lạ ở cái là tôi chạy theo, tuy nhiên trong cơ thể, cái cảm giác đau đã tiêu biến đi đâu mất. Tôi sờ lại đầu mình thì đúng là không còn một chút đau nào nữa.
Nhìn lên người con gái đang cầm tay mình, tôi càng ngạc nhiên hơn khi trước mắt mình, mái tóc màu hung đỏ đang bồng bềnh bay từ lúc nào.
Hai cái bóng vẫn chạy cùng nhau...
Bàn tay bỗng xiết chặt hơn...
Người con gái ấy ngoảnh lại...
Trao cho tôi một nụ cười trên bờ môi hồng dễ thương...
Tôi cũng cười đáp...
Chân bước theo...
Nhưng có lẽ là những bước chân chủ động...
Chứ không phải chỉ chạy theo như trước...
Qua một lối dẫn dài như trong một khu rừng rậm rạp. Chúng tôi dừng chân bên một bờ đá cao, nơi mà tôi có thể nhìn thấy được cả thung lũng hùng vĩ phía dưới đang được nhuộm một màu đỏ rực của mùa thu dưới rừng cây và màu của hoàng hôn trên bầu trời. Tôi sững lại vì vẻ đẹp trước mắt mình, nín thở mà nhìn ngắm.
Tôi ngồi xuống phiến đá cạnh đó, nàng tiến lại, kê đầu lên vai tôi, mắt nhìn ra xa. Tim tôi như ngừng đập thêm một lần nữa. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự ấm áp và hơi ấm toả ra trên bờ vai mình.
Một bàn tay đặt nhẹ lên trán tôi, dịu dàng. Rồi nàng chuyển lên ngồi đối diện, trao cho tôi ánh nhìn say đắm, đưa nhẹ nhàng bờ môi hồng về phía tôi, hai làn mi khẽ khàng nhắm lại.
Và không hiểu sao tôi lại làm y chang vậy, nhắm mắt nhẹ nhàng đưa nụ hôn lên và chờ đợi nó trúng đích.
Một làn gió thổi qua...
Tôi nhận ra quanh mình chẳng còn ai cả...
Cảm giác như có gì đó day dứt...
Và... tiếc nuối...
Tôi gọi như thét lên:
- Mai...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nữ tiếp viên
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà