Tôi choàng tỉnh dậy, nhận ra mình vẫn đang ngồi trong lớp.
Thì ra là mơ.
Đầu tôi vẫn đau như chưa từng hết đau, bật cười vì giấc mơ kỳ lạ của mình.
Nhưng nụ cười gượng gạo vẫn còn dang dở trên miệng thì tôi phải giật mình khi cảm nhận được một hơi ấm của ai đó đang phả ra bên cạnh.
Từ từ quay sang bên cạnh, Hoàng Yến đã ngồi ở đó đang chăm chăm nhìn tôi từ bao giờ, một ánh nhìn rất khác lạ.
Mất một lúc tôi mới để ý ra là tôi đang cầm chặt lấy cánh tay của nàng, liền buông ra ngay sau đó. Nàng cũng thu hai bàn tay lại đan vào nhau, thẹn thùng:
- Cậu… dậy rồi à?
- Ư… ừ… - tôi lảng mặt sang hướng khác – Yến… ở đây lâu chưa?
Dường như không chỉ mình tôi lúng túng, Hoàng Yến cũng vậy. Cả hai đứa len lén đưa mắt ngập ngừng nhìn nhau, rồi bất giác ngại ngùng quay đi chỗ khác khi nhìn thấy đứa kia cũng đang làm y chang như mình.
- Um… tớ mới xuống thôi… thấy Mai bảo là cậu bị ốm.
- Không có gì đâu… mất công cậu xuống đây quá…
Tuy trả lời như vậy nhưng trong bụng tôi vui như mở cờ. Còn gì tuyệt vời hơn khi lúc mình mệt được người mình yêu đến tận nơi hỏi han?
- Trông cậu không sao tớ cũng yên tâm phần nào rồi. Chắc tớ xin phép lên lớp đây.
- Ừ. Cảm ơn cậu nhé.
- Cậu nghỉ ngơi cho khỏe …
Đằng sau câu nói ấy của Hoàng Yến, có thể trông được một chút nào đó vẻ đượm buồn. Nàng đi rồi mà tôi cứ ngồi yên tại chỗ mà trông theo. Tự nhiên khiến tôi nhớ lại giấc mơ vừa qua, một giấc mơ vô cùng kỳ lạ, một giấc mơ mà chưa bao giờ có trong suy nghĩ của tôi.
Nhưng thời gian băn khoăn ấy của tôi cũng không được lâu. Một lúc sau cơn đau đầu lại ập đến, kéo dài tình trạng nằm bàn của tôi đến cuối buổi học.
Và tất nhiên, tôi không còn mơ lại giấc mơ ấy nữa.
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà