Đó là một khoảng thời gian dài đằng đẵng, Hoàng Yến không hề nói với tôi một câu nào. Dù tôi đã hết lời giải thích, nàng vẫn lặng im, như thể muốn bảo rằng mọi nỗ lực của tôi chỉ là vô vọng.
Cứ hễ lúc nào hai đứa chạm mặt là tôi lại bị "ăn" bắp rang bơ ngập mồm, dù chưa kịp mở miệng nói gì. Ngọc Mai biết rõ điều đó, nhưng ngoài ánh mắt thương cảm hướng về phía tôi, nàng khó có thể làm gì hơn.
Tuy vậy, nàng luôn ở bên cạnh an ủi tôi:
"- Không sao đâu, cậu ấy chỉ hiểu nhầm thôi mà. Chắc rồi sẽ qua nhanh thôi."
Đôi khi, nàng còn nhận lỗi về mình, như một cách để san sẻ gánh nặng trong lòng tôi:
"- Một phần cũng do tớ nữa. Nếu hôm ấy tớ không lanh chanh mặc nó thì chắc chuyện đã không đến nỗi này."
Tất nhiên, tôi phản bác ngay. Nghe chẳng hợp lý chút nào.
Cuộc sống vốn dĩ là vậy, đôi khi trong cùng một sự việc, nỗi đau khổ và thất bại của người này lại vô tình tạo ra cơ hội mới cho người khác. Trong khi tôi đang cố gắng hàn gắn lại vết nứt giữa tôi và Hoàng Yến, thì ở một chiến tuyến khác, có một người đang mừng rỡ như mở cờ trong bụng.
Vào một buổi sáng mùa đông rét mướt, tầm khoảng tiết ba tiết bốn, thằng Duy trong lớp rủ tôi đi "giải quyết nỗi buồn". Vì trường mình chỉ có duy nhất một cái WC nằm tuốt ở góc gần sân bóng, nên con đường "gửi tình vào cống" của bọn tôi quả thực là xa xăm. Thường thì cứ tiết nào căng não quá, anh em lại rủ nhau đi, coi như là một cách câu giờ cho nhanh hết tiết.
Hôm ấy, tôi và thằng Duy cũng vậy. Khi đi ngang qua sân bóng chuyền ở đầu dãy nhà A3, bọn tôi thấy có hai thằng đang lúi húi trong lán xe gần đó.
- Bọn kia đang làm gì thế nhỉ? - Tôi huých tay thằng Duy.
- Chắc lại tháo hơi xe trêu nhau thôi mà, năm ngoái thắng Hoàng giáo sư lớp mình hôm nào chẳng bị bọn nó trêu kiểu ấy.
Tôi cười nhạt:
- Ra vậy.
- Mà mấy hôm nay trông mặt mày nhợt nhạt sao ấy. Có chuyện gì à?
- Không. Chắc mày nhìn nhầm thôi.
Tôi cố tình chối bỏ câu hỏi của nó rồi đi thật nhanh vào lớp.
Tưởng vậy là thoát được, nào ngờ đâu, lúc tan học về tôi lại nhận được một câu hỏi tương tự:
- Mấy hôm nay có chuyện gì sầu não à? - Linh vỗ vai tôi, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét.
- Linh à?... Nay đi xe hay đi bộ thế?
- Đừng có đánh trống lảng. Hai người có chuyện gì vậy? Trông ai cũng thất tha thất thiểu cả.
Biết là không giấu được nữa, nên trên đường về tôi vắn tắt kể hết mọi chuyện cho Linh nghe.
Kết thúc câu chuyện, tôi chỉ nhận được một tiếng thở dài cùng một cái lắc đầu ngao ngán:
- Haizz... Vậy thì chẳng trách được.
- Ừm...
- Thôi cố lên, tớ với cả anh Vinh thi thoảng cũng giận nhau lắm. Nhưng mà cứ nghe anh ấy xin lỗi là tớ lại xuôi xuôi liền. Cho nên là... Ơ... Ơ.... Yến! Xe bị sao vậy?
Tôi bất thần nhìn theo hướng tay Linh chỉ, Hoàng Yến đang dắt chiếc xe mini đi qua chúng tôi, bánh xe sau xẹp lép.
Có vẻ Hoàng Yến định nói gì đó, nhưng khi ngẩng lên nhìn thấy tôi, nàng liền cúi gằm mặt xuống, lạnh lùng:
- Xe tớ bị thủng xăm thôi.
Rồi nàng đi thẳng.
Linh nhìn tôi cảm thông. Tôi chào Linh rồi cũng đi vào lán xe của lớp mình.
Ra đến cổng, tôi thấy Hoàng Yến đang dừng xe, ngồi ở cái bàn tròn. Tôi đến gần, lúng túng không biết mở lời thế nào:
- Xe Yến bị sao thế?
Nghe thấy giọng tôi, nàng im lặng một chốc rồi từ tốn đáp:
- Xe tớ bị thủng xăm.
- Vậy... để tớ chở về cho.
- Xin lỗi. Tớ tự về được. - Nàng trả lời lạnh lùng, thậm chí còn không thèm quay lại nhìn tôi.
Chẳng biết nói gì hơn nữa, tôi chán nản cúi đầu xuống, mắt dán vào đôi giày của mình, mông lung suy nghĩ.
- Ơ... Sao xe Yến hết hơi thế này?
Tôi giật mình. Thằng Luân, cái con người mà tôi không muốn nhìn thấy nhất vào lúc này.
Nó cười khẩy với tôi một cái, rồi tiến đến cái xe như để xem xét:
- Tớ không biết nữa, tự nhiên giờ nó hết hơi mất rồi.
Đề xuất Giới Thiệu: Đấu Chiến Thiên Hạ
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
:((
Chubedan
Trả lời1 tuần trước
Drop rồi ạ
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời7 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời8 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà