Logo
Trang chủ

Chương 68

Đọc to


Thái độ trả lời khác hẳn so với khi nói chuyện với tôi. Không những thế, hình như Hoàng Yến còn thoáng cười với nó nữa.

Nó lại quay ra nhìn cái bánh xe, không quên liếc xéo tôi một cái:

- Chắc xe Yến bị thủng xăm rồi.

- Tớ cũng đoán vậy.

- Hay giờ vậy đi, Yến lấy xe tớ mà về, xe này tớ đem đi sửa cho.

- Ấy không cần đâu, vậy thì phiền cậu quá.

- Không có sao đâu. Tớ chủ động mà, Yến đừng ngại.

Nàng hơi liếc mắt nhẹ sang nhìn tôi, rồi gật đầu đồng ý:

- Vậy cảm ơn Luân nhiều nha.

Mặc dù họ còn nói với nhau nhiều điều nữa, nhưng sau câu trả lời ấy, tôi đã nhận ra sự thừa thãi của mình ở đó. Bèn lặng lẽ đi sang chỗ khác để không gây ảnh hưởng. Và chợt nhận ra, ở một gốc cây không xa, Ngọc Mai đã chứng kiến tất cả, đang nhìn tôi với ánh mắt buồn nẫu ruột.

- Cậu... - Nàng ngồi lên xe, đặt nhẹ tay lên vai tôi, thủ thỉ.

- Tớ không sao đâu. - Tôi trả lời thật nhanh, tôi biết rõ câu hỏi nàng định đặt ra, nhưng không hiểu sao tôi lại không muốn nghe chút nào.

Rồi tôi đạp xe đi. Nói là nói vậy, chứ cả tôi và nàng đều biết giờ tôi đang cảm thấy thế nào. Cả đoạn đường dài về nhà, hai đứa chỉ đi bên nhau trong im lặng.

Trưa hôm ấy, tôi đã định bỏ bữa. Nhưng vì Ngọc Mai năn nỉ quá nên tôi đành xới lưng bát rồi lên phòng, khóa trái cửa lại rồi nằm vật ra giường.

Chưa bao giờ tôi có cái cảm giác này trong người, vừa buồn tủi, vừa hụt hẫng. Dù đã từng có lúc tôi nghĩ đến những tình huống kiểu như này, nhưng có lẽ chưa bao giờ dòng suy nghĩ ấy lại có hình ảnh của thằng Luân.

Tôi nằm đó, chẳng thể nào ngủ được. Cứ trằn trọc giở điện thoại ra, xem lại những tin nhắn của Hoàng Yến đã lưu trong máy mà lòng tôi buồn vô tả.

Có tiếng gõ cửa.

- Nghĩa ơi.

Là Ngọc Mai.

Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ đến mở cửa. Nàng lách vào phòng, nhìn tôi chăm chú:

- S... sao vậy? - Tôi bất giác hỏi.

- Mình... nói chuyện này được không? - Ngọc Mai đan hai bàn tay vào nhau, khẽ khàng hỏi.

- Ừm... Chuyện gì vậy. - Tôi đáp cộc lốc, trong lòng tin chắc là nàng lại định an ủi tôi chuyện lúc sáng.

- Đi chơi điện tử đê.

Tôi ngạc nhiên nhìn nàng như thể chưa nghe rõ vậy:

- Bọn mình đi chơi điện tử đi. - Ngọc Mai nhắc lại.

- Sao lại đi chơi điện tử?

- Tại tự nhiên tớ muốn đi thôi.

- Cậu lạ đời thật đấy. - Tôi cười - Thế định chơi gì?

- Đột kích.

- Cái gì cơ? Mai muốn chơi Đột Kích? - Cảm tưởng như nếu có thể, chắc mồm thằng Lịch ngoác được ra đến mang tai mất.

Hồi nãy tôi cũng vậy, đâu có thể tin được là đùng một cái bác nông dân hiền lành bên Zing Me lại đòi làm tay súng trong CF.

Bọn tôi đạp xe lên đến quán, đã thấy thằng Lịch ngồi đây từ lúc nào, xem chừng là trốn học. Bọn này năm cuối rồi mà vẫn chơi kinh khủng. Mà cái thói đời nó thế, chúng nó cứ nghỉ học đi chơi triền miên mà học vẫn auto giỏi, còn tôi thì...

- Thôi, giờ mấy ai chơi Đột Kích nữa. Qua chơi cái này này. - Thằng Lịch nói rồi chỉ tay vào cái màn hình đang xám ngắt.

- Sao tao trông giống giống Võ Lâm thế? Thể loại ấy tao không thích đâu.

- Mày điên à, Võ Lâm xưa rồi. Đây là game mới về, tên là Liên Minh Huyền Thoại.

- Tên dài vãi ra. Thôi, tao chả ham.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Phụng Đả Canh Nhân [Dịch]
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà