Logo
Trang chủ

Chương 76

Đọc to

- Cái gì? Thằng nào dám chơi mày cơ? - Thằng Huy như nhảy dựng lên.
- Suỵt! - Tôi lấy tay làm dấu - Khẽ thôi.

Thằng bé ngồi xuống mà mặt vẫn hằm hằm rất chi là hình sự.

- Thế mày biết nó là thằng nào chưa?

Tôi trầm ngâm:

- Biết thì chưa biết. Nhưng cũng đoán được rồi.

- Tao cũng đoán chỉ có nó thôi. - Thằng Trường cặm cụi phác lên tờ giấy trước mặt, đầu hơi nghểnh lên.

- Ơ tao có nói là tao nghi thằng nào cho mày rồi à?

- Mày không nói nhưng tao thừa biết rồi. Thử hỏi xem trong cái trường này có ai ghét cay mày ngoài thằng Luân ra nữa?

- Thằng đấy à? - Thằng Huy gật gù - Kể cũng phải... Thế mày có kế hoạch gì chưa?

- Chưa. - Tôi lắc đầu - Nhưng tao sẽ không để nó ám hại nữa đâu.

Tôi vừa dứt lời là tiếng trống vào ca học thêm của thầy Hưng cũng vang lên. Chúng tôi yên vị chỗ ngồi, không dám xầm xì thêm nữa. Tôi nhìn lên phía bàn Ngọc Mai. Người mà tôi muốn gặp hôm nay không có đi học.

...

- Hơ hơ... Ắt xì... sụt sịt...

- Cậu ốm rồi đấy Mai ạ.

- Tớ cũng không biết nữa. Thấy đầu nó cứ nằng nặng.

- Bám chắc vào, tớ đạp nhanh đấy.

- Không cần gấp đến mức ấy đâu. - Nàng nói bằng cái giọng nghẹt mũi.

Ngọc Mai nói vậy thôi, chứ tôi nhận ra giọng nói của nàng có phần khác hẳn với những hôm trước rồi. Mấy cơn mưa bay cũng đã ngừng rải trên đường nên bầu trời cũng đỡ âm u hơn hẳn. Cũng giống như tâm trạng của tôi hiện giờ, không phải mang trên mình một gánh nặng buồn rầu như những ngày qua nữa.

- Ắt xì... Thôi mấy cái ấy biểu cảm ấy để sau. Giờ về nhà trước đã.

- Cậu nằm yên nhé. - Tôi nói rồi đi lấy chậu nước ấm với cái khăn mặt.

- Đùa chứ đã có gì to tát đâu mà cậu cứ sốt sắng lên thế? Hơ... Ắt xì...

Tôi như không nghe thấy, cứ cắm đầu đi. Lo lắng y như nàng trong khi tôi ốm lần trước vậy.

...

- Hơi sốt thôi mà. - Mẹ tôi giơ cái nhiệt kế lên phía ánh sáng từ bóng tuýp - Thế mà vừa về cái thằng Nghĩa nó đã nhặng lên rồi.

- Cháu cũng bảo cậu ấy vậy mà có nghe đâu. Ha ha... Mũi chỉ nghẹt tí thôi ạ.

- Cười tươi rói thế này, có ngơ mới tin chị bị sốt cao mà phải đắp khăn mặt. - Cái Hạnh nói rồi đưa về tôi một ánh mắt đầy ẩn ý.

- Ờ, tao ngơ đấy. - Tôi nói rồi hậm hực đi về phòng.

Vào đến nơi mà vẫn nghe rõ tiếng nói cười của ba người phụ nữ đằng sau bức tường.

- Người ta nói có thế thôi mà cũng giận.

- Giận gì. Nó xấu hổ đấy.

- Cháu biết mà.

- Có vẻ nó lo cho cháu phết đấy.

- Chắc đáp lễ thôi mẹ ơi, lần trước chị Mai cũng lo cho lão ấy y vậy mà.

Dù cho lý do là gì. Tôi... cũng chẳng biết nữa. Không phải lần đầu tôi tự cho rằng mình khó hiểu như vậy. Nhưng tôi cứ để nguyên cái khoảng không hình dấu hỏi ấy lại trong đầu. Không dám đả động tới. Có lẽ... tôi sợ phải đối mặt với câu trả lời.

Sáng hôm sau, Ngọc Mai dậy từ sớm, chẳng có biểu hiện gì của một người đang ốm cả. Mỗi tội nàng cắm nước rồi vào tắm một hồi để tôi với cái Hạnh dậy rồi mắt nhắm mắt mở mò ra cầu thang ngồi ngoác mồm ra ngáp vì chưa tỉnh ngủ. Sáng ấy đến trường, vô tình tôi gặp thằng Luân. Nhìn thấy ánh mặt hậm hực của nó mà trong lòng tôi hả hê kinh khủng. Lướt ngang qua nó với nụ cười tươi trên miệng.

- Cảm ơn nhé.
 

Đề xuất Voz: [Review] Một vài câu chuyện khi làm CSCĐ
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà