Logo
Trang chủ

Chương 77

Đọc to

Liếc qua, tôi thấy nó mấp máy môi, chắc đang chửi thầm. Việc đầu tiên tôi làm khi đến lớp là tiến ngay đến bàn Ngọc Mai để nói chuyện với Hoàng Yến bí thư, người mà phụ trách lấy rồi cất sổ đầu bài của lớp tôi năm nay.

- Cậu đi lấy sổ chưa Yến?

- Sổ đầu bài ấy à? Chưa, sát giờ học tớ mới đi.

- Hôm qua khi cậu cất sổ ấy có vấn đề gì lạ xảy ra không?

- Ý cậu là sao?

Cả hai cô nàng đều nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Lúc đầu tôi không định nói ra, nhưng nghĩ lại thì những gì tôi vừa hỏi đã vượt quá những câu hỏi bình thường của một học sinh bình thường rồi. Nếu không có một lý do chính đáng chắc hẳn tôi sẽ bị nghi ngờ mất. Bèn kể vắn tắt lại câu chuyện của buổi chiều hôm trước. Nhưng ém đi hoàn toàn việc ứng xử đáng ngờ của tay bảo vệ cùng đối tượng mà tôi đinh ninh rằng đứng giật dây đằng sau.

- Tớ... tớ thề là tớ cất nó đi cẩn thận rồi. - Cô nàng bí thư cũ quả quyết.

- Bình tĩnh nào. - Tôi trấn an - Nếu có ý nghi ngờ tớ đã không hỏi đến cậu rồi. Tôi có đủ cơ sở để nói được câu ấy. Năm ngoái nàng là một bí thư mẫu mực, chưa hề bị vướng vào một việc tai tiếng nào trong lớp cả. Dù năm nay, tuy cô nàng chỉ lui về làm chân cầm sổ. Nhưng tôi vẫn luôn đệm hai chữ "bí thư" vào sau tên nàng mỗi lần gọi. Một là do kính trọng, hai là để dễ phân biệt giữa nàng và Hoàng Yến lớp trưởng của tôi. Và còn một điều nữa, từ một số chuyện xích mích trong lớp mười một, tôi biết nàng cũng như tôi, chẳng ưa gì thằng Luân cả.

- Sao gặp chuyện như thế mà cậu không nói với tớ câu nào vậy? - Ngọc Mai hờn dỗi nhìn tôi.

- Tớ sợ cậu lo thôi. - Bạn bè thế đấy. Tôi gãi đầu cười rồi đi về bàn mình.

- Tình hình sao rồi? - Tôi ngồi xuống ghế, bỏ cặp ra, nói nhỏ chỉ đủ cho nó nghe thấy.

- Không ổn. - Thằng Huy ngao ngán - Tại năm ngoái nó trong lớp gần như chẳng tiếp xúc với ai. Còn trước nữa thì học ở Yên Lạc 2 nên tao chẳng biết gì cả.

Ấy là do hôm qua tôi nhờ thằng Huy nhờ lên mạng hỏi thăm hộ. Dạo ở này trường tôi, facebook nở rộ lên như một thế lực mới, càn lướt hẳn đất ăn của zing me làm vấn đề tìm thông tin của tôi đồng thời cũng đi vào ngõ hẹp, nên phải giao trọng trách cho thằng bạn tôi thi hành. Ấy vậy mà vẫn chẳng có thu hoạch gì.

- Mày quen một người từng học ở Yên Lạc 2 mà, sao không đến mà hỏi? - Thằng Trường tay chống cằm, mắt lơ đễnh nhìn tôi.

- Ừ nhỉ. - Tôi như bừng tỉnh - Thế mà quên, yêu mày quá mất, cho tao ôm cái.

- Cút cút... - Nó giơ tay ra chống cự - Tránh xa bố ra...

...

- Sao cơ? Cậu muốn biết về thằng Luân á? - Linh nhìn tôi hỏi lại.

- Ừ. Giúp tớ nhé.

- Ô kê. Đoạn tớ hỏi cho.

-...

- Gì mà nhìn người ta lạ vậy?

- Tớ nghĩ với bản tính của cậu, phải tò mò hỏi lý do chứ.

- Yến nói tớ nghe hết rồi, khỏi lo.

- À à. Linh mỉm cười rồi đi ra cổng. Hôm nay nàng không đi xe đạp. Nhìn ra gốc cây to ở ngoài đường đã thấy anh Vinh đậu xe đứng đợi sẵn rồi. "Họ hạnh phúc thật. Ước gì..."

- Nghĩa... nhòm gì ấy? - Giọng của Hoàng Yến. Nàng dắt xe ra, gặp tôi ở đúng cái chỗ chúng tôi chạm mặt nhau lần trước, chỉ khác là lần này bánh sau xe nàng vẫn còn căng, và trên hết Hoàng Yến không còn giận tôi nữa.

- Này... nghe tớ gọi không vậy?

- À ừ... có... có nghe mà.

- Nghe mà cứ ngơ ra thế? Thôi vào lấy xe đi. Tớ đợi.

- Ô kê. Chờ tí.

Tôi dắt xe ra rồi cùng nàng đi về phía gốc cây gần cổng, nơi mà Ngọc Mai với cái Hạnh đang đợi sẵn. Trong biển người, tôi thoáng thấy khuôn mặt của thằng Luân ở đâu đó. Chắc nó đang cay cú lắm. Hai cô gái của tôi gặp nhau sau bao ngày... không gặp. Tuy nhiên ánh mắt của họ âm thầm toát lên một vẻ gì đó không được tự nhiên như mọi khi. Chung quy có lẽ cũng do tôi cả. Vậy mới biết cứ liên quan đến tình cảm là mọi chuyện lại trở nên rối rắm đến mức nào. Chắc phải mất khá nhiều thời gian họ mới có thể vô tư cười nói với nhau như trước được. Mang tiếng là đi về cùng, nhưng phần lớn khoảng thời gian ấy chỉ dành cho sự im lặng bao trùm. Chẳng ai nói với ai câu nào. Chỉ có tiếng gió thổi vang lên cùng mấy cái xe âm thầm lăn trên đường.

Giờ nghĩ lại, nhiều khi tôi tự trách bản thân vì sự ngu ngốc của mình. Biết bao nhiêu là chuyện xảy đến. Nhưng dường như chẳng bao giờ tôi chịu rút ra bài học cả. Dẫn đến cả chuỗi ngày dài đau khổ, nhớ nhung chẳng làm được gì ngoài hối hận. Chắc hẳn ai trên đời cũng ít nhất một lần ước ao được trở lại quá khứ để sửa chữa những lỗi lầm mà mình đã vô tình gây ra hòng mong một tương lai tốt đẹp hơn, nhưng rốt cục vẫn nở một nụ cười đắng trên môi khi nhận ra nó bất khả thi như thế nào. Ngẫm ra mới thấy, có lẽ số phận có phần nghiệt ngã khi gắn cho tôi cái cốt đào hoa này. Hẳn lời mẹ tôi đã từng nói là đúng. Đào hoa chưa bao giờ là tốt cả.

Đề xuất Tiên Hiệp: Nguyên Thuỷ Pháp Tắc (Dịch)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà