Logo
Trang chủ

Chương 87

Đọc to

Tôi liếc ngang, càu nhàu:
- "Nước trên góc lớp đầy kìa."
- "Nước đấy không đã. Đi... đi mua hộ chai nước với..."
- "Đưa tiền đây." - Tôi làm bộ miễn cưỡng đứng dậy.

Nó liền dúi vào tay tôi tờ polime, vẻ mặt hớn hở:
- "Đây đây..."
Thằng Luật cũng đưa tôi tờ mười nghìn, tươi cười:
- "Mua hộ tao chai Sting nhé."
- "Cả tao nữa." - Thằng Dương cũng chạy ra gửi tiền cho tôi.

Tôi nhìn nó, khẽ cười rồi đi ra cửa.

Vì trong trường không bán nước, tôi phải đi ra tận khu vực viện kiểm sát để mua.

- "Cô ơi, cho cháu ba chai Không Độ với một chai Sting ạ."
- "Đây cháu."
- "Tiền đây ạ." - Tôi cười cười - "À mà lấy cháu phong kẹo Alpenliebe nữa."

Gói tất cả vào một túi, tôi chạy ngay vào trường.

Vừa bước vào khuôn viên sau cánh cổng, ánh mắt tôi đổ dồn về một cô gái đang ngồi gục xuống bàn tròn gần đó.

Giờ vẫn đang trong giờ học, lớp tôi được nghỉ tiết thể dục sớm nên mới được vào trước. Việc một cô gái xuất hiện giữa sân trường vắng tanh thế này thật đáng chú ý.

- "Cậu ơi..." - Khẽ gõ ngón tay lên vai cô gái đó, tôi gọi.
- "Hmm...?" - Một giọng đáp yếu ớt vang lên.
- "Cậu bị sao vậy?" - Tôi đặt mấy chai nước lên bàn, cúi xuống hỏi.
- "Em xin về mà xuống đây... đau bụng quá không... đi lấy xe được..."

Khẽ nhíu mày, cô gái ngước lên nhìn tôi. Khuôn mặt có nét xinh xắn, nhưng vì có son phấn nên tôi không có cảm tình lắm.
- "Đau lắm à?"
- "Vâng. Anh... anh chở giúp em về được không ạ... em đau quá... không tự đi được..."

Tôi ái ngại nhìn về phía lớp, rồi lại nhìn mấy chai nước. Hồi lâu, tôi miễn cưỡng gật đầu.
- "Cậu học lớp nào?"
- "11A8 anh ạ. Lán xe cạnh gốc cây bàng gần lối vào đấy ạ."
- "Tớ biết cái lán ấy rồi. Xe cậu là xe nào?"
- "Cái xe mini Asama màu bạc ấy ạ."
- "Ừ. Cho tớ gửi mấy chai nước, chờ ở đây nhé." - Tôi chạy đi, gọi vọng lại - "Mà cậu có giấy xin lấy xe của giáo viên rồi chứ?"
- "Vâng."

Tôi làm theo lời, thấy ngay chiếc xe cần tìm đang dựng gần đó. Cái lán này năm ngoái tôi còn gửi xe ở đây, bảo là biết liền.

Tôi quay xe đạp ra đến cổng, nhưng tuyệt nhiên không thấy cô gái đâu cả. Chỉ còn mấy chai nước cùng bộ bàn ghế trơ trọi.

Không, không phải là không thấy, chỉ là chưa thấy thôi.

Cô gái hồi nãy còn đau đớn trên từng cử chỉ, giờ đang đi vào trường cùng một thằng con trai khác. Cả hai nhìn tôi đăm đăm. Chỉ kịp nhận ra có gì không ổn, thì tôi đã bị tay bảo vệ mà tôi ghét từ lâu nhảy ra túm lấy đầu xe.
- "Mày đứng lại! Đang trong giờ học mà định đi đâu đấy?"

Bằng một sự nhịp nhàng nào đó, cô gái kia cũng chạy ra, nói như la toáng lên:
- "Ơ đây là xe của cháu mà. Ăn trộm xe đạp bác ơi!"
- "Nói mau... mày định đem cái xe này đi đâu?" - Tay bảo vệ vẫn gằn giọng.

Hai người, nhưng cả một đống câu hỏi dồn dập đổ ập vào tôi. Cô gái vừa hỏi, ánh mắt như đang chú ý vào từng biểu cảm của tôi, như thể chờ đợi một sự ngạc nhiên xen lẫn hoảng hốt nào đó.

Nhưng tôi chỉ lặng thinh, nở một nụ cười nửa miệng rồi từ từ cho tay vào túi quần.

Đề xuất Voz: Kể về những chuyện về sông nước không phải ai cũng biết
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

:((

Ẩn danh

Chubedan

Trả lời

1 tuần trước

Drop rồi ạ

Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

7 tháng trước

Đang hay thì lại drop hic

Ẩn danh

Quangluyt Caotran

Trả lời

8 tháng trước

Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà