Tùng tùng... tùng...
- Cậu không về à? – Ngọc Mai ôm cặp đứng dựa vào bàn hỏi tôi.
- Tớ có tí việc, cậu cứ về trước với cái Hạnh đi.
- Cậu lại đi... đánh nhau à?
- Không... Hâm à... Tớ có việc thật mà. – Tôi giơ tay hình nút like – Yên tâm đi, trưa nay về trên người tớ có tí vết bẩn nào là cho cậu xử lý thẳng tay.
- Ừm... Vậy được rồi... Về sớm nhé... Tớ ra trước đây...
- Ừa...
Nàng đi rồi, tôi lại nằm bò ra bàn mà chờ đợi. Ngoài cửa sổ, học sinh tầng trên tầng dưới ùn ùn kéo nhau ra về. Thi thoảng có vài cặp mắt hiếu kì nhìn vào chỗ tôi rồi khuất sau song sắt.
Phải tầm hơn hai mươi phút sau, từ khuôn viên đến các lớp học trong trường mới phần nào được trả lại sự yên tĩnh sau một buổi học dài.
Có tiếng bước chân từ ngoài đi vào lớp tôi...
- Cậu đợi lâu không?
- Tớ... cũng không... không lâu đâu...
- Thế sách vở cậu đâu? – Nàng nói rồi chỉ lên cái mặt bàn trống trơn.
- À... cái này... tớ...
Hoàng Yến như nhận ra điều gì đó, vo cằm đăm chiêu:
- Sao tớ thấy cái đoạn này quen quen nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Quen là đúng thôi. Vẫn cái bài cũ của tôi mà. Có vẻ như sau một lúc lục lọi trong trí nhớ, nàng đã gợi lại được kí ức của một năm về trước, làm khuôn mặt khẽ ửng hồng.
- Lần này... cậu sẽ có câu trả lời đúng không...? – Tôi vừa nói vừa lôi trong ngăn bàn ra một bó hồng đỏ thắm, lấy hết dũng cảm ra rồi trao cho nàng – Làm người yêu tớ nhé!
Chắc phải mất mấy giây, Hoàng Yến mới xử lý thông tin vừa nhận được, làm khuôn mặt ửng hồng càng thêm thẹn thùng.
- Cậu vẫn nhớ lời tớ nói à?
- Nhớ chứ... nhớ như in là đằng khác...
- Tớ đâu... đâu có đáng để cậu dành cho nhiều tình cảm như vậy.
- Sau tất cả bao nhiêu chuyện xảy ra gần đây, với những gì cậu làm cho tớ... Rồi đến khi cậu rời xa tớ, tớ mới hiểu được sự trống vắng nơi con tim mình là như thế nào. Nếu có thể, hãy cho phép tớ được yêu, được quan tâm, được chăm sóc, và được làm một người thật quan trọng của cậu... Tớ biết là tớ không đủ khả năng, không đẹp trai, không học giỏi như tiêu chí của cậu thường đặt ra. Nhưng tớ hứa tớ sẽ cố gắng phấn đấu để đạt được điều đó, sẽ...
Đang còn một đoạn dài nữa đang chờ tôi nói thì một ngón tay ngọc ngà đưa lên chặn vào môi tôi.
- Tớ hiểu điều ấy mà...
- Vậy cậu...?
Hoàng Yến không dám nhìn vào tôi nữa, hai bàn tay đan vào nhau. Nàng không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu.
Cho dù nàng không nói ra thành lời, nhưng nhiêu vậy cũng đủ để tôi nhảy cẫng lên vì sung sướng rồi, vội chạy đến ôm chầm lấy người con gái trước mặt trong niềm vui vỡ òa, niềm vui mà trước giờ tôi luôn ao ước.
- Từ từ... bỏ tớ ra... ai thấy cho bây giờ...
- Kệ... Giờ thì càng nhiều người thấy càng tốt... – Tôi nói vậy nhưng thấy cánh tay nàng như đang muốn gỡ nên cũng tự động buông tay mình ra, cố kìm hãm sự phấn khởi lại.
- Vậy là cậu đồng ý rồi nhá...
- Ừm... – Ôm bó hoa vào lòng, nàng nhìn tôi cười tình tứ.
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời5 tháng trước
Đang hay thì lại drop hic
Quangluyt Caotran
Trả lời6 tháng trước
Tạch với Mai nhưng đến với em Linh cũng tốt mà