Trái Đất có tròn đến mấy tôi cũng không nghĩ lại là cậu ấy.
Hoàng có hơi bất ngờ nhìn đám bạn miệng rộng của Phượng và tỏ rõ sự ngỡ ngàng khi nhìn tôi.
Sau đó chỉ nở được một nụ cười nhạt.
Tôi cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, không rõ cậu ấy có trông thấy không.
"Ơ thế ra hóa ra nhà mày ngay cạnh nhà Hoàng à?"
Tôi bối rối nhìn Hoàng và gật đầu, tự dưng sống mũi cay cay. Không biết phải nói là Trái Đất quá nhỏ bé hay quá rộng lớn để bây giờ tôi mới một lần nữa ngồi đối diện với cậu ấy.
Ngồi với nhau một lúc thì cả nhóm giải tán, Hoàng còn đi chơi riêng với Phượng. Tôi đạp xe về. Nhà vẫn khóa cửa. Bố mẹ lát nữa mới tan tầm. Ngồi lì trên chiếc xe đạp của mình, một tay tôi nắm chìa khóa, một tay giữ em trên ghế sau xe.
Ôi, dưới bóng cây phượng trước nhà, tôi đã từng có rất nhiều kỉ niệm tươi đẹp bên những người bạn thơ ấu.
Chúng như hiện ra trước mắt tôi, về tiếng nô đùa của con Diệp với đám bạn, nó giở trò khóc lóc đòi được chơi cùng, có khi ăn vạ để mấy thằng bạn phải nhường nhịn. Nhớ quá!
Cường phóng xe qua, có lẽ chơi điện tử vừa về. Cậu ấy phanh gấp, chống xe rồi thò tay mở cổng. Chúng tôi rõ ràng đã quên rằng phải giao tiếp với nhau.
Tôi muốn tìm lại tình bạn tuổi thơ ấy biết nhường nào.
Giống như vừa được mẹ cho đi đâu về trông thấy các bạn đang chơi thì chạy vào nhập hội một cách tự nhiên, không cần có lí do nào cả.
Cánh cổng mở ra, Cường dắt xe vào.
Rồi từ từ đóng.
Tôi không thể cất lên lời.
Một vài phút nữa Đức đi về.
Tiếng cổng mở ra, tiếng bánh xe quay vòng, nhẹ nhàng và cánh cổng khép kín.
Tôi hít một hơi dài nhìn lên tán lá. Những chiếc lá trên cành đang rung rinh theo gió, nghe chừng rất hạnh phúc. Chúng đang được nô đùa bên nhau.
Hoàng đang về đến nơi. Trong một tích tắc ngắn ngủi, tôi chớp ngay lấy cơ hội:
"Hoàng! Chúc mừng cậu và Phượng nhé!"
Chỉ cần một đứa chịu mở lời tôi tin rằng cả đám chúng tôi sẽ lại như xưa. Tôi đã lấy hết can đảm, niềm tin của mình vào câu nói này, gạt đi cái sĩ diện bấy lâu nay để tìm lại tuổi thơ ấy.
Nhưng...
Không một lời đáp lại.
Cậu ấy đang nghe nhạc, thậm chí còn nhún nhảy theo giai điệu.
Tôi thở dài.
Cảm giác thật trơ trọi và lẻ loi.
Vì nói quá nhỏ hay trước đây chỉ mình tôi cố gắng để được chơi với các cậu ấy?
Cả đêm hôm đó tôi khóc suốt.
Các cậu ấy đã quên tôi rồi, tất cả.
Con bé Diệp đòi chơi chung với bọn con trai, con bé Diệp hay nhõng nhẽo, khôn lỏi, con bé Diệp không thích mặc váy,... nó như chỉ còn lởn vởn trong nỗi nhớ của riêng mình tôi.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Chia sẻ] Người Việt và câu chuyện di trú, định cư