Chương 1: Tỉnh Giấc Giữa Đồng Lúa

Ánh nắng gay gắt chiếu xuống đồng bằng sông Hồng, biến mặt nước ruộng thành hàng ngàn mảnh gương lấp lánh. Gió từ sông thổi lên mang theo mùi đất ẩm, mùi lúa non, mùi cá sông tanh nồng và cả mùi khói bếp từ những mái nhà sàn xa xa. Tiếng chim sẻ chí chéo, tiếng nước chảy róc rách từ mương, tiếng trâu thở phì phì – tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng xa lạ, không chút quen thuộc.

Minh mở mắt.

Và thế giới sụp đổ.

Cậu không nằm trên giường ký túc xá. Không có trần nhà trắng, không có quạt trần kêu ù ù, không có tiếng báo thức từ điện thoại. Thay vào đó là ánh nắng chói chang đập thẳng vào mặt, nóng rát da thịt. Cậu đang quỳ giữa ruộng nước, bùn lầy ngập đến đầu gối, hai tay nắm chặt cán cày gỗ thô kệch, nặng trịch. Một con trâu già đứng phía trước, đuôi quẫy ruồi vo ve.

“Không… không… không thể nào…”

Giọng cậu run rẩy, gần như thì thầm. Cậu buông cán cày, đưa tay lên sờ mặt mình – da thô ráp, râu lún phún, mùi mồ hôi nồng nặc. Tay cậu… không phải tay cậu nữa. Những ngón tay chai sạn, móng tay đen sì đầy bùn đất, trên cánh tay là những hình xăm thô sơ: rồng uốn lượn, cá chép hóa rồng – kiểu xăm để tránh thủy quái mà cậu từng học trong môn Văn hóa Đông Sơn.

Cậu nhìn xuống thân mình: áo vải thô nhuộm chàm, quần ngắn, chân đất. Không quần jeans, không giày sneaker, không điện thoại trong túi.

Tim Minh đập thình thịch như muốn vỡ lồng ngực.

“Đây là mơ! Đúng rồi, mình đang mơ!”

Cậu tự véo mạnh vào đùi. Đau điếng. Đau thật sự. Cậu véo lần nữa, mạnh hơn. Vẫn đau. Cậu tự tát vào mặt – bốp! Má đỏ ửng, nước mắt trào ra vì đau.

“Không phải mơ… Trời ơi, không phải mơ…”

Cậu hoảng loạn nhìn quanh. Đồng lúa mênh mông trải dài đến chân trời. Xa xa là rừng chuối, rừng tre, những mái nhà sàn lợp lá cọ. Không đường nhựa, không cột điện, không xe máy, không một bóng người mặc áo phông. Chỉ có thiên nhiên nguyên sơ và những con người xa lạ đang cày ruộng ở các thửa bên.

Minh bật dậy, chân trượt trên bùn, ngã nhào xuống nước. Nước lạnh buốt thấm qua lớp vải mỏng, khiến cậu rùng mình. Cậu bò dậy, thở hổn hển, tay chân run lẩy bẩy.

“Mình đang ở đâu? Đây là đâu? Ai bắt cóc mình? Hay… hay quay phim thực tế? Có camera ẩn không?”

Cậu hét lên:

“Alo! Có ai không? Giúp với! Tôi bị lạc!”

Chỉ có tiếng gió đáp lại. Con trâu quay đầu nhìn cậu, mắt ngơ ngác.

Rồi ký ức lạ lẫm ùa về như cơn lũ.

Tên cậu là Lạc. Con trai trưởng nhà nông ở bộ Văn Lang. Sống gần Phong Châu – kinh đô vua Hùng. Hôm nay phải cày ruộng để chuẩn bị cống nạp cho sứ quân. Cha mẹ, em gái Mị, làng xóm… tất cả hiện lên rõ mồn một.

Minh ôm đầu, quỳ sụp xuống nước ruộng.

“Không! Không phải! Đây không phải ký ức của mình! Mình là Minh! Sinh viên năm cuối khoa Lịch sử! Mình sinh năm 2003! Mình ở Hà Nội thế kỷ 21!”

Cậu lắc đầu nguầy nguậy, nước bùn bắn tung tóe.

“Mình chỉ chạm vào cái trống đồng ở bảo tàng thôi mà! Sao… sao lại thành thế này? Xuyên không? Thật sự xuyên không à?”

Cậu bật cười khùng khục – rồi tiếng cười biến thành tiếng khóc nức nở.

“Mẹ ơi… ba ơi… cứu con… Con muốn về nhà…”

Cậu ngồi bệt xuống ruộng, nước ngập đến eo, khóc như đứa trẻ. Nước mắt hòa lẫn với bùn đất, nóng hổi trên má. Cậu nhớ mẹ gọi ăn sáng, nhớ bạn cùng phòng cười đùa, nhớ mùi phở bò buổi sáng, nhớ tiếng nhạc từ loa Bluetooth. Tất cả giờ xa xôi như một giấc mơ tan vỡ.

“Lạc! Mày làm sao vậy con? Hét um lên thế!”

Một giọng đàn ông thô ráp vang lên. Người đàn ông trung niên, da ngăm đen, mặc áo vải thô, chạy từ ruộng bên sang. Ông cầm roi trâu, mặt đầy lo lắng.

Minh ngẩng đầu, mắt đỏ hoe:

“Ông… ông là ai? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?”

Người đàn ông – cha của Lạc – cau mày:

“Mày nói gì linh tinh thế Lạc? Cha đây! Mày bị trúng gió hay quỷ nhập rồi? Mặt mày trắng bệch kìa!”

Minh lùi lại, lắc đầu:

“Không! Tôi không phải Lạc! Tôi tên Minh! Tôi từ… từ tương lai! Ông đang đóng phim phải không? Có camera đâu?”

Cha cậu thở dài, túm lấy vai cậu:

“Con ơi, đừng nói bậy! Tương lai là cái gì? Camera là gì? Mày sốt rồi. Về nhà mẹ mày nấu cháo cho uống.”

Minh giãy giụa:

“Buông ra! Tôi không phải con ông! Tôi muốn về nhà tôi!”

Nhưng sức ông khỏe hơn nhiều. Ông kéo cậu lên bờ ruộng, giọng nghiêm khắc:

“Thôi đủ rồi! Cày tiếp đi! Làng mình năm nay cống nạp nặng, sứ quân nói phải tăng lên vì vua Hùng cần chuẩn bị chống giặc phương Bắc. Không làm kịp thì cả nhà chịu tội!”

Minh khựng lại. Cống nạp tăng? Giặc phương Bắc?

Cậu lục lọi kiến thức sử học trong đầu, cố trấn tĩnh giữa cơn hoảng loạn.

Đây là thời Hùng Vương thứ 18 – giai đoạn cuối nước Văn Lang. Sử sách không ghi rõ “tăng thuế” cụ thể, nhưng có nhắc nội bộ rối ren, các bộ lạc phải cống nạp nhiều hơn để vua chuẩn bị võ bị. Và giặc phương Bắc chính là quân Tần Thủy Hoàng, đang mở rộng xuống phía Nam. Nhưng Văn Lang chưa trực tiếp kháng Tần – chính Âu Lạc sau này mới đánh bại quân Tần nhờ nỏ thần của Cao Lỗ.

Minh nghĩ thầm, giọng run run trong đầu: “Lời cha chỉ là đồn đại trong dân gian thôi… Sách không ghi rõ ràng. Nhưng… mình đang ở đúng thời điểm Văn Lang suy yếu, sắp bị Thục Phán chinh phục…”

Cậu nuốt nước bọt, tay siết chặt cán cày đến trắng bệch.

Cha vỗ vai cậu:

“Làm đi con. Chiều về mẹ nấu cá nướng.”

Minh gật đầu máy móc, nhưng trong lòng vẫn hỗn loạn. Cậu đẩy cày, từng bước nặng nề qua bùn lầy. Mỗi đường cày là một lần cậu tự nhắc mình: “Bình tĩnh… phải sống sót… phải quan sát… không được thay đổi lịch sử lớn…”

Buổi trưa, về đến nhà sàn.

Nhà cao ráo trên cột gỗ, tránh lũ và thú dữ. Bếp lửa giữa nhà, khói bay lững lờ. Mẹ đang nấu cơm nếp trong nồi đất, mùi thơm dẻo quyện với mùi cá sông nướng.

Em gái Mị chạy ra ôm chân anh:

“Anh Lạc! Sao anh khóc thế? Bị cha mắng à?”

Minh cứng người, rồi ngồi xổm xuống, cố cười:

“Không… anh… anh bị cát bay vào mắt thôi.”

Mẹ nhìn cậu lo lắng:

“Ăn đi con. Mẹ nghe làng đồn sứ quân đòi cống nạp nhiều hơn năm ngoái. Phải làm lụng nhiều hơn rồi.”

Minh gật đầu, cầm bát cơm nếp nóng hổi. Hạt nếp dẻo thơm, cá nướng chấm muối – ngon một cách nguyên sơ mà cậu chưa từng biết. Nhưng cậu ăn mà không thấy ngon, chỉ thấy nghẹn.

Cha kể chuyện bên bếp lửa:

“Nghe nói giặc Tần phương Bắc đang mạnh lắm. Vua Hùng bảo phải đoàn kết các bộ, tăng cống nạp để đúc đồng làm vũ khí.”

Minh lắng nghe, tim đập nhanh. Cậu biết rõ: Văn Lang rồi sẽ mất vào tay Thục Phán, chứ chưa trực tiếp đối đầu Tần lớn. Những lời đồn này chỉ là nỗi lo của dân thường giữa thời loạn lạc.

Tối đó, nằm trên sàn gỗ, Minh trằn trọc không ngủ. Tiếng côn trùng kêu rả rích ngoài rừng. Cậu nhìn lên mái lá, nước mắt lại rơi.

“Mình phải sống sót qua thời kỳ này… Rồi thời kỳ sau… cho đến khi về được hiện đại.”

Cậu không biết hành trình sẽ kéo dài bao lâu. Chỉ biết rằng, từ khoảnh khắc này, cậu đã trở thành một phần của lịch sử – dù chỉ là một nông dân nhỏ bé tên Lạc giữa muôn vàn người dân Văn Lang.

Và lịch sử, dù khắc nghiệt đến đâu, vẫn sẽ diễn ra đúng như sách vở.

Đề xuất Tiên Hiệp: Vĩnh Hằng Quốc Độ (Dịch)
Quay lại truyện Linh Hồn Sử Việt
BÌNH LUẬN