Logo
Trang chủ
Chương 6: Vô Danh công pháp

Chương 6: Vô Danh công pháp

Đọc to

Sở Dương ngẩng đầu nhìn thẳng Sở Hành Vân, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt hắn đỏ bừng, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn uất.

Vốn dĩ, hôm nay hắn phải dùng thái độ thô bạo, từ trong tay Sở Hành Vân đoạt lấy Gia Chủ Kim Ấn, rồi châm chọc một phen thật đã, để phô trương thực lực cường hãn của mình.

Nhưng vào giờ phút này, hắn lại chật vật ngã xuống đất, bị Sở Hành Vân chế nhạo, giễu cợt như vậy.

Cảnh tượng này, thật khiến Sở Dương cảm thấy lăng nhục, hận không thể xông thẳng lên, đem Sở Hành Vân thiên đao vạn quả, phát tiết thật đã nỗi tức giận và cừu hận trong lòng.

Bất quá, Sở Dương hiểu rõ đạo lý hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, hắn lăn mình lùi lại một chút, vội vàng đứng lên một cách lúng túng, rồi hướng về phía Sở Hành Vân nói: "Tên chó má hèn hạ, lại dám ẩn giấu thực lực, ngấm ngầm hại ta!"

"Hôm nay coi như là ta xui xẻo, thua trên tay ngươi, nhưng ba ngày sau gia tộc đại hội, ngươi sẽ không còn vận khí tốt như vậy đâu, ba vị trưởng lão liên danh hạch tội, đến lúc đó, cái Gia Chủ Kim Ấn này, cho dù ngươi không muốn giao, cũng phải giao ra!"

Nói xong, Sở Dương xoay người muốn rời khỏi đình viện.

"Đứng lại!"

Sở Hành Vân giận quát một tiếng, bước chân tới, phóng trường kiếm trong tay ra.

Hưu!

Một tiếng xé gió chói tai vang lên, trường kiếm giống như lưu tinh, trong ánh mắt kinh hoàng của Sở Dương, lướt qua bên tai hắn, trực tiếp gim chặt lên xà ngang của cửa.

Bóng người gầy yếu của Sở Hành Vân dường như cao lớn hơn rất nhiều, hắn chỉ vào trường kiếm đang gim trên xà ngang của cửa, lạnh lùng nói: "Ta lặp lại một lần, Gia Chủ Kim Ấn, căn bản không thuộc về các ngươi, cho dù ba vị trưởng lão uy hiếp, ta cũng sẽ không thỏa hiệp mà giao ra."

Sở Dương bị khí thế của Sở Hành Vân dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hắn trừng mắt hung tợn nhìn Sở Hành Vân, độc ác nói: "Tốt lắm, ta ngược lại muốn xem thử, ngươi sẽ không thỏa hiệp như thế nào."

Trong lúc nói chuyện, Sở Dương rút trường kiếm ra, bước qua ngưỡng cửa, vừa quay đầu liếc nhìn Sở Hành Vân.

Chỉ cần nghĩ đến ba ngày sau trong đại hội gia tộc, cảnh Sở Hành Vân bị ba vị trưởng lão liên danh hạch tội, lộ ra vẻ khó chịu, trái tim hắn liền đập nhanh hơn, sắc mặt không còn tức giận, mà tràn đầy vẻ chờ mong.

Đợi Sở Dương rời đi, cả viện lập tức an tĩnh lại. Sở Hành Vân đứng tại chỗ, ánh mắt lóe lên tinh quang, không ngừng hồi tưởng lại lời Sở Dương vừa nói.

"Vân ca ca, muội xin lỗi." Lúc này, Thủy Lưu Hương đi tới, trên mặt tràn đầy áy náy: "Đều do muội vô dụng, nếu không Vân ca ca huynh cũng sẽ không gặp phải những chuyện này, tất cả đều tại muội."

"Đám người đó, đã sớm nhăm nhe Gia Chủ Kim Ấn nhiều năm rồi, cho dù không có muội, bọn họ cũng sẽ tìm lý do khác, muội không cần để tâm." Sở Hành Vân xoa xoa sợi tóc Thủy Lưu Hương, thần sắc kiên nghị nói: "Bất quá muội yên tâm, lần này đại hội gia tộc, ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ gian kế đạt thành!"

Trở về phòng, Sở Hành Vân đóng cửa phòng lại, trực tiếp đi vào không gian Luân Hồi Thạch.

"Trong đại hội gia tộc, ba vị trưởng lão nhất định sẽ làm khó đủ đường, buộc ta giao ra Gia Chủ Kim Ấn, nhất là ở phương diện tu vi cảnh giới, nhất định sẽ có hành động lớn." Ánh mắt Sở Hành Vân trầm xuống đôi chút.

Chân Linh đại lục, lấy võ làm trọng, thực lực chính là căn bản của mọi thứ.

Hôm nay, Sở Dương dám đến cửa khiêu khích, chính là ỷ vào tu vi của mình cao hơn Sở Hành Vân. Nếu như Sở Hành Vân là Vũ Hoàng cảnh giới, chớ nói Sở Gia, ngay cả quân vương Lưu Vân Hoàng Triều, cũng phải đối với hắn cúi đầu khép nép.

Nghĩ đến đây, Sở Hành Vân không còn trầm tư nữa, hai đầu gối xếp bằng ngồi xuống, lập tức kết một thủ ấn phức tạp.

"Ngưng!" Yên lặng một lát, Sở Hành Vân mở đôi mắt khép hờ ra, trong khoảnh khắc, linh lực trong cơ thể hắn bắt đầu cuồn cuộn, giống như một đám lửa, không ngừng thiêu đốt bên trong người.

Từng tia ngọn lửa này, chảy xuyên trong cơ thể Sở Hành Vân, cuối cùng, dung nhập vào mỗi khối máu thịt toàn thân.

Giờ phút này, công pháp Sở Hành Vân đang tu luyện, không có tên gọi, chính là thứ hắn tìm thấy trong một di tích thượng cổ khi tung hoành Chân Linh đại lục vào kiếp trước.

Võ học và công pháp, tổng cộng chia thành: Nhân, Linh, Thánh, Thiên, Tạo Hóa, năm cấp bậc lớn này.

Nhưng bộ Vô Danh công pháp này lại cực kỳ quái lạ, không hề đánh dấu bất kỳ cấp bậc nào.

Bất quá, Vô Danh công pháp cường đại thì không cần nghi ngờ, ngoài việc có thể tăng tốc độ tu luyện, còn có một năng lực cực kỳ nghịch thiên: Cải biến Vũ Linh!

Mọi người đều biết, nhân loại chỉ cần cảm ứng được thiên địa linh khí tồn tại, liền có thể câu thông với thiên địa, trong cơ thể ngưng tụ ra Vũ Linh. Cũng chỉ có ngưng tụ ra Vũ Linh, mới có thể được gọi là võ giả chân chính.

Vũ Linh có ngàn vạn hình thái, sức mạnh mà chúng sở hữu cũng hoàn toàn khác biệt. Căn cứ vào mạnh yếu khác nhau, tổng cộng chia thành chín phẩm cấp.

Nhất Phẩm Vũ Linh yếu ớt nhất, Cửu Phẩm Vũ Linh cường đại nhất.

Thủy Thiên Nguyệt mặc dù được xưng là thiên tài số một Tây Phong Thành, ngoài việc tốc độ tu luyện của nàng cực nhanh, Vũ Linh cũng là một nhân tố rất đỗi quan trọng.

Tứ Phẩm Vũ Linh, trong cả Tây Phong Thành, cũng không tìm ra người thứ hai, có thể thấy được mức độ hiếm có của nó.

Dựa theo lẽ thường mà nói, Vũ Linh vốn là thiên địa ban tặng, căn bản không cách nào dùng sức người mà cải biến, Vô Danh công pháp lại là ngoại lệ.

Nó không chỉ có thể cướp đoạt Vũ Linh của người khác, mà còn có thể hấp thụ tinh hoa, lấy đó làm bản nguyên, để cải biến Vũ Linh của Tu Luyện Giả, từ đó khiến phẩm cấp Vũ Linh không ngừng được đề cao.

Cũng chính bởi vì bộ Vô Danh công pháp này, Sở Hành Vân có thể từ một thiếu chủ phế vật vô danh tiểu tốt, vượt lên, trở thành Bá Thiên Vũ Hoàng danh tiếng lừng lẫy.

Thế nhưng, Vô Danh công pháp mặc dù nghịch thiên, nhưng cũng có thiếu sót lớn.

Sau khi tu luyện Vô Danh công pháp, Tu Luyện Giả mặc dù có thể cướp đoạt Vũ Linh của người khác, nhưng lại chỉ có thể cướp đoạt Vũ Linh cấp bậc cao.

Nói cách khác, nếu Vũ Linh của ngươi là Tam Phẩm, nếu muốn cướp đoạt Vũ Linh, ngươi chỉ có thể lựa chọn Vũ Linh Tam Phẩm hoặc cao hơn. Vũ Linh Nhất Phẩm và Nhị Phẩm đều không thể cướp đoạt, tức là chỉ có thể cướp đoạt những Vũ Linh có phẩm cấp bằng hoặc cao hơn Vũ Linh của mình.

Thiếu sót này rất quái lạ. Sau khi Sở Hành Vân nghiên cứu, hắn rõ ràng kết luận rằng bộ Vô Danh công pháp này không hề hoàn chỉnh, là không đầy đủ!

"Kiếp trước, khi ta có được Vô Danh công pháp, đã bước vào trung niên, bỏ lỡ thời kỳ tu luyện tốt nhất. Giờ đây ta tuổi còn quá trẻ, có lẽ có thể tu luyện Vô Danh công pháp viên mãn, đồng thời tăng Vũ Linh của ta lên tới Cửu Phẩm, thậm chí còn cao hơn nữa!"

Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Hành Vân tràn đầy hào sảng khí thế. Tâm niệm vừa động, một đạo trường kiếm hư ảnh xuất hiện sau lưng hắn.

Thanh trường kiếm này, chính là Vũ Linh phế vật bị người giễu cợt của hắn, chỉ là Nhất Phẩm, hầu như không có bất cứ tác dụng nào, ngay cả trường kiếm bán trong lò rèn còn mạnh hơn Vũ Linh của hắn!

Nhưng trong ánh mắt Sở Hành Vân, không chút chê bai. Hắn khép hờ đôi mắt, lập tức tiến vào trạng thái tu luyện.

Mượn kinh nghiệm tu luyện từ kiếp trước, Sở Hành Vân lợi dụng linh lực yếu ớt, không ngừng rèn luyện Vũ Linh. Lát sau, rất nhanh đã hoàn thành một Đại Chu Thiên.

Một cảm giác đau đớn kịch liệt đột nhiên truyền tới, khiến sắc mặt Sở Hành Vân trở nên vô cùng trắng bệch, giống như Vũ Linh sắp bị kéo đứt lìa vậy, đau đến cả người phát run.

Nếu là người khác, gặp phải tình huống này, sớm đã ngất lịm.

Nhưng Sở Hành Vân lại cắn chặt hàm răng, với ý chí kiên cường mà kiên trì, cho dù cả người run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra, cũng không hề lựa chọn bỏ cuộc.

"Phá cho ta!" Sở Hành Vân hít sâu một hơi, hướng Vũ Linh oanh kích linh lực.

Ầm!

Một tiếng nổ trầm đục từ trong cơ thể truyền tới, ngay lập tức, cảm giác đau đớn như nước chảy này biến mất. Trường kiếm đang lơ lửng trước mặt, lập tức phát sinh biến hóa, toàn thân nó bao phủ một vệt ánh sáng nhạt mờ ảo.

Bàn về phẩm cấp, vẫn không thay đổi, vẫn là Vũ Linh Nhất Phẩm phế phẩm nhất.

Nhưng điều tra kỹ lưỡng, lại sẽ phát hiện, trên thanh trường kiếm này, tản mát ra một luồng khí tức huyền diệu, phảng phất như là một Kiếm Phôi được rèn luyện mà thành, ngày sau nhất định có thể lộ ra phong mang sắc bén, trở thành Linh Kiếm chí cao.

"Không hổ là Vô Danh công pháp, trong khi cải biến Vũ Linh, lại khiến ta thành công đột phá, bước vào tầng thứ Thối Thể Tam Trọng Thiên." Sở Hành Vân cảm thụ linh lực hùng hậu trong cơ thể, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.

Nhưng cũng không lâu sau, vẻ vui sướng này biến mất, hắn lại nhíu mày, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Sáu canh giờ, thành công tu luyện Vô Danh công pháp, hơn nữa từ Thối Thể Nhị Trọng tấn thăng lên Thối Thể Tam Trọng, mức độ tiến triển như vậy, đã cực kỳ kinh người.

Nhưng thực lực như vậy, vẫn không cách nào chấn nhiếp ba vị trưởng lão, Gia Chủ Kim Ấn cũng rất khó giữ được.

"Nếu có đầy đủ linh thảo và đan dược, ta có thể tăng tốc độ tu luyện lên gấp đôi nữa. Chỉ tiếc, toàn bộ gia sản của Sở Gia đã bị người cướp đi, giờ đây ta chẳng khác ăn mày là bao."

Sở Hành Vân hung hăng cắn răng, chưa nói đến đan dược, ngay cả linh thảo cấp thấp nhất cũng cần đến trăm lạng bạc ròng. Đây đối với một kẻ nghèo rớt mùng tơi như hắn mà nói, không nghi ngờ gì là một khoản tiền khổng lồ.

Hơn nữa, hắn tu luyện là Vô Danh công pháp, càng tu luyện đến cảnh giới cao thâm, càng cần nhiều tài nguyên hơn.

Nếu muốn cướp đoạt Vũ Linh của người khác, cũng cần tu vi mạnh hơn. Nếu không, sẽ gặp phải phản phệ mạnh mẽ, ảnh hưởng đến tính mạng.

Hai điểm này, cũng khiến Sở Hành Vân cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

"Có rồi!" Đang lúc Sở Hành Vân phiền não, một tia sáng đột nhiên chợt lóe trong đầu hắn.

Hắn giống như điên cuồng, cười phá lên ha hả, thậm chí lẩm bẩm, giễu cợt chính mình quá ngu xuẩn, rõ ràng có một tòa kim sơn khổng lồ, lại còn vì mấy trăm lạng bạc ròng mà khổ não.

Kiếp trước, Sở Hành Vân là Bá Thiên Vũ Hoàng uy phong một phương, du lịch khắp Chân Linh đại lục, lịch duyệt vô cùng phong phú, tất cả đều in sâu trong đầu.

Tuy nói giờ đây hắn trở lại năm mười sáu tuổi, tu vi không còn nữa, nhưng những ký ức này vẫn không hề biến mất.

Trong ký ức của hắn, ngoài Vô Danh công pháp ra, còn có rất nhiều võ học và công pháp. Tùy tiện lấy ra một bộ, cũng đủ để gây ra chấn động không nhỏ ở Tây Phong Thành!

====================

Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn di tích, Tây Phương Linh Sơn đã sớm hoang tàn đổ nát, Vô Tận Ma Uyên lui về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, hóa thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang, Việt Quốc, một vị Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ tận, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên truyền kỳ bất hủ.

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nghi có ma... 3 tuần trông nhà bạn thân!
Quay lại truyện Linh Kiếm Tôn
BÌNH LUẬN