Chương 61: Khởi hành
**Chương 61: Xuất phát (Canh một).**
Dân chúng bình thường, mỗi khi nhìn thấy Võ Giả và Linh Giả, trong mắt đều tràn đầy kính úy và hâm mộ. Trở thành một trong hai loại người này, vận mệnh đã định là nhân thượng nhân. Một Võ Giả dù thực lực thấp đến đâu cũng có cuộc sống tốt hơn người thường rất nhiều. Thế giới này, hoàn toàn là thực lực vi tôn.
Hôm nay, tất cả các cửa tiệm trong Thanh Vân Trấn đều mở cửa sớm hơn thường lệ. Từ sáng sớm, Ngũ đại gia tộc của Thanh Vân Trấn gồm Tần gia, Lục gia, Dương gia, Vương gia và La gia đã cùng lúc cử không ít người đến quảng trường để duy trì trị an.
Cảnh tượng hôm nay không nghi ngờ gì chính là ngày náo nhiệt và sôi động nhất của Thanh Vân Trấn, người đông như kiến cỏ hội tụ về đây, một sự kiện ba năm mới có một lần.
“Thiếu Du, mau ăn sáng đi, nương đặc biệt làm món con thích ăn nhất đấy.” Lục Thiếu Du vừa bước ra khỏi phòng liền thấy mẫu thân La Lan Thị đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng.
“Cảm tạ nương.” Lục Thiếu Du nói, một luồng hạnh phúc lan tỏa từ trong tim. Đây không nghi ngờ gì chính là thu hoạch lớn nhất của hắn ở thế giới này sau khi xuyên việt.
“Hôm nay tỷ thí, con phải cẩn thận. Nương tin con có thể làm được. Con cũng giống như cha con, sau này đều sẽ trở thành cường giả.” La Lan Thị nói.
Lục Thiếu Du không nói nhiều, xem ra trong lòng mẫu thân vẫn luôn yêu thương phụ thân. Chuyện này, thân là hậu bối, hắn cũng không tiện nói gì.
“Công tử, hôm nay người phải cố lên nhé. Nếu người không vào được top năm, con sẽ xong đời mất.” Lục Tiểu Bạch nói.
“Ta không vào top năm thì liên quan gì đến ngươi?” Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi.
“Con đã nói với không ít gia nhân trong viện rằng thực lực của công tử tuyệt đối không có vấn đề gì. Hai trăm người chúng con đã gom góp được ba trăm kim tệ để đặt cược người vào được top năm. Nếu người không vào được, người nói xem con có phải xong đời rồi không?” Lục Tiểu Bạch nói.
“Ngươi đúng là đồ nhị bách ngũ.” Lục Thiếu Du trừng mắt nhìn Lục Tiểu Bạch. Hai trăm gia nhân góp ba trăm kim tệ để đặt cược hắn thắng, đây hẳn là toàn bộ gia tài của hai trăm người này rồi. Nhưng nếu dùng ba trăm kim tệ này đặt cược cho Độc Cô Băng Lan thắng, có thể thắng được tới ba ngàn kim tệ, đặt cho mình thì chẳng đáng chút nào.
“Công tử, nhị bách ngũ là gì ạ?” Lục Tiểu Bạch không hiểu, trừng đôi mắt nhỏ hỏi.
Lục Thiếu Du đáp: “Nhị bách ngũ là khen ngươi anh minh thần võ.”
Lục Tiểu Bạch lập tức ngượng ngùng cười, gãi gãi sau gáy, nói: “Con làm sao bì được với sự nhị bách ngũ của công tử, công tử mới là nhị bách ngũ chân chính.”
“Ngươi…” Lục Thiếu Du nhất thời phun cả bữa sáng ra ngoài, mặt mũi đỏ bừng như gan heo.
“Thiếu Du, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta nên xuất phát rồi.” Hai bóng hình xinh đẹp bước vào. Ngửi thấy hai luồng hương thơm một đậm một nhạt, Lục Thiếu Du liền biết đó là Lục Mị và Lục Vô Song.
Hai nàng hôm nay rõ ràng đều đã trang điểm tỉ mỉ. Lục Mị càng thêm quyến rũ vô cùng, thân hình ẩn hiện phác họa đường cong nóng bỏng. Còn Lục Vô Song thì toát lên vẻ khí chất, dung nhan tuyệt sắc, khí chất cao quý, cho người ngoài cảm giác có phần khó tiếp cận, chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.
“Ừm, cũng gần xong rồi.” Lục Thiếu Du khẽ đáp, ợ một tiếng, đã ăn gần no.
“Thiếu Du ca, huynh phải cố lên nhé.” Lục Mị dịu dàng đến bên cạnh Lục Thiếu Du, mùi hương nồng đậm khiến mũi hắn suýt nữa thì dị ứng.
“Thiếu Du, đi đi, nương chờ tin tốt của con.” La Lan Thị nói với Lục Thiếu Du.
Sau khi nói vài câu với mẫu thân, Lục Thiếu Du liền rời khỏi đình viện. Những người khác trong Lục gia lúc này dường như cũng đang đợi sẵn ở cổng lớn.
Khi Lục Thiếu Du cùng Lục Vô Song, Lục Mị và Lục Tiểu Bạch đến cổng lớn Lục gia, liền thấy mấy chục người đang chờ sẵn. Nhìn qua, Triệu Tuệ, Lục Thiếu Hổ đều ở trong đó. Ngoài ra còn có Đại bá Lục Đông, Tứ thúc Lục Tây, Nhị cô Lục Nam, Chu Lập Hưng, Chu Hải Minh và mấy vị trưởng lão Lục gia cũng có mặt, còn lại đều là tộc nhân trong nhà.
“Hừ.” Thấy Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Hổ hừ lạnh một tiếng. Mà Chu Hải Minh nhìn Lục Mị đứng bên cạnh Lục Thiếu Du, sắc mặt cũng âm trầm. Nhìn ánh mắt đó, Chu Hải Minh này dường như có chút ái mộ Lục Mị.
“Thiếu Du, cứ thả lỏng một chút, không cần quá căng thẳng.” Lục Đông nói với Lục Thiếu Du. Nhìn hai người Lục Thiếu Du và Lục Thiếu Hổ lần này của Lục gia, trong lòng ông cũng âm thầm vui mừng. Lần này Lục gia có hai người vào top năm cũng không có vấn đề gì lớn.
Lục Thiếu Du khẽ gật đầu. Hắn vốn dĩ không hề căng thẳng, dù sao hắn cũng là người của hai kiếp, tâm thái này vẫn có. Dù không vào được top năm, cùng lắm thì lại nghĩ cách khác là được.
“Cầm cái này cho kỹ vào.” Lục Đông lấy ra hai tấm ngọc bài, trên có buộc một sợi dây trắng, đưa vào tay Lục Thiếu Du. Trên đó chính là tên và tuổi của hắn.
“Chúng ta đi thôi.” Lục Tây lên tiếng. Ngay sau đó, mọi người nhà họ Lục chậm rãi đi ra ngoài. Đi trên đường lớn, dọc đường không ít người đều hướng ánh mắt kính úy và tò mò về phía họ.
Hai bên đường là không ít thiếu nữ thân hình yểu điệu, ánh mắt đổ dồn vào Lục Thiếu Du và Lục Thiếu Hổ, khe khẽ bàn tán điều gì đó. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo vẻ e thẹn và sùng bái.
Nhìn những thiếu nữ này, Lục Mị lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, đi sát vào Lục Thiếu Du, gần như dán cả người vào hắn, khiến không ít thiếu nữ hai bên đường lập tức lộ vẻ thất vọng. Sắc đẹp của họ quả thực không thể so sánh với Lục Mị.
Trên phố cũng có không ít thiếu nam dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lục Thiếu Du và Lục Thiếu Hổ.
“Lần này người đến đông hơn mọi khi nhiều nhỉ.” Dọc đường, Lục Đông nói.
“Đúng vậy, lần này Thanh Vân Trấn xuất hiện không ít thiên tài, cho nên các thành trấn lân cận cũng có nhiều người đến xem.” Lục Tây đáp.
“Không biết lần tỷ thí này có xuất hiện hắc mã nào không, nếu có thì thú vị lắm đây.” Một vị trưởng lão Lục gia nói.
“Đã có nhiều thiên tài như vậy rồi, muốn xuất hiện thêm hắc mã e là không thể nào. Nhưng cũng không loại trừ khả năng này.” Lục Đông nói.
Khóe miệng Lục Thiếu Du khẽ nhếch lên một nụ cười. Theo những gì hắn biết, Độc Cô Băng Lan kia chính là một con hắc mã rồi, tin rằng đến lúc đó, nhất định sẽ khiến không ít người phải kinh ngạc.
Một lát sau, Lục Thiếu Du theo mọi người trong Lục gia đã đến lối vào quảng trường. Đến gần quảng trường, nhìn thấy cổng vào gần như bị tắc nghẽn, hắn không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Thế giới này cũng giống như kiếp trước, đi đâu cũng thấy người xem náo nhiệt là đông nhất.
“Chúng ta đi vào từ phía sau này đi.” Lục Đông nói. Là một trong Ngũ đại gia tộc của Thanh Vân Trấn, lại là gia tộc có người tham gia, phía sau này sớm đã được chừa lại một lối vào.
“Kính chào Đại gia.” Vừa đến cổng sau, đã có đệ tử Lục gia ra nghênh đón.
Mọi người đi qua cổng sau vào đến rìa quảng trường. Cổng sau này quả thật yên tĩnh hơn nhiều, nhưng khi nhìn ra biển người mênh mông bên ngoài, tâm trạng vốn bình tĩnh của Lục Thiếu Du cũng không thể bình tĩnh nổi nữa. Người đến thật sự quá đông, nhìn sơ qua, mấy buổi hòa nhạc của các ngôi sao ở kiếp trước cũng không đông bằng, phải có đến mấy vạn người.
“Lục Đông, sao ông giờ mới đến?” Ngay lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt đoàn người Lục gia. Người này trông trạc trung niên, thân hình thô kệch, mặc trường bào, khí độ bất phàm. Đặc biệt là đôi lông mày rất thu hút sự chú ý, chúng lại có màu trắng tinh. Phía sau người này còn có bốn người, ba nam một nữ, đều là dáng vẻ trung niên. Khí tức trên người cả năm người đều không tầm thường.
Đề xuất Tiên Hiệp: Dị Hoá Võ Đạo