Bọn chúng nói, lão già hoàng đế kia vốn cũng có một trưởng tử, chỉ là gia tộc của hoàng hậu không phải dạng dễ chọc, nên đứa con riêng này không được rước về hoàng cung, chỉ đành âm thầm chu cấp bên ngoài mà thôi.
Tên thổ phỉ vẫn thao thao bất tuyệt:— Nhưng chỉ cần Thái tử vừa chết, thân phận của Lạc Chấn Vũ liền lập tức khác xưa... Chứ trước đó nào có ai thèm để ý Lạc Chấn Vũ là thằng nào?
Triệu Trường Hà chết lặng.
Đây chính là nguyên nhân Tứ Tượng Giáo và Huyết Thần Giáo diệt Lạc gia ư? Tuyệt đi huyết mạch hoàng đế, thiên hạ này thật sự sẽ đại loạn.
Vấn đề là, lúc Thái tử băng hà, chẳng phải lão hoàng đế sẽ lòng như lửa đốt mà đến Lạc gia đón người sao? Cớ sao còn mặc cho Lạc Chấn Vũ ở lại Lạc gia... Huống chi, nhìn thái độ của Lạc gia thì xem ra, chính bọn hắn cũng không biết Thái tử đã chết, bằng không Lạc Chấn Vũ lấy đâu ra tâm trạng mà dan díu với thôn nữ?
Có lẽ đây chỉ là lời đồn của thiên hạ, Lạc gia chỉ bị vạ lây mà thôi.
Hắn cẩn thận hỏi một câu:— Thái tử chết lúc nào? Trước hay sau khi Lạc Chấn Vũ chết?
Tên thổ phỉ vỗ đùi nói:— Chẳng phải là quá trùng hợp sao, chỉ trước vài canh giờ khi lão đại ngươi chém Lạc Chấn Vũ thôi! Lúc đó, Lạc Chấn Vũ vừa hay đã trở thành giọt máu duy nhất, cho nên nhát đao này của Triệu lão đại thật sự là... có thể mở ra một thời loạn thế, sao có thể không nổi danh cho được?
Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu. Tính theo thời gian Huyết Thần Giáo xuôi nam, bọn chúng đã chuẩn bị giết Lạc Chấn Vũ từ trước khi Thái tử chết... Lẽ nào là trùng hợp, hay cái chết của Thái tử vốn là âm mưu của bọn chúng, một kế hoạch được tiến hành đồng thời?
Câu nói của Đường thủ tọa lại hiện lên trong đầu hắn: “Chuyện này rất quan trọng, không phải ngươi có thể hiểu được... Ngươi sẽ hối hận.”
Nàng nhận được lời cầu cứu của Lạc trang chủ, nhưng không phải là đợi đại quân đến cùng. Căn bản là không hề có đại quân nào cả, khả năng cao là tin cầu cứu của Lạc trang chủ thật ra vẫn chưa tới được kinh thành... Mà là ngay khi Thái tử vừa chết vào chiều hôm đó, nàng đã lập tức hỏa tốc đến đây để bí mật đón người, vừa hay đụng phải chúng ta mà thôi.
Từ điểm này mà nói, Lạc gia không phải ngẫu nhiên gặp vạ lây, mà thật sự có liên quan.
Chuyện này quả thực rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức Triệu Trường Hà ngẩn người hồi lâu, rồi bỗng ngửa mặt lên trời cười ha hả:— Vị trí, hoàng cung, long ỷ. Hóa ra là có liên quan như vậy, ha ha ha! Mối liên quan này thì có tác dụng quái gì chứ, con mụ thầy bói thối tha kia dám lừa lão tử!
Tên thổ phỉ ngơ ngác: “?”
Triệu Trường Hà cười híp mắt vỗ vai hắn:— Chuyện này ta biết rồi, cảm ơn huynh đệ.
Một đao chém xuống, nhân gian loạn thế.
Thời loạn này đâu thể do một nhát đao của mình chém ra được? Cái loại như Lạc Chấn Vũ mà thật sự để hắn lên ngôi, đó mới thật là bất hạnh cho chúng sinh. Chém thì chém thôi, chẳng qua cũng chỉ là trừ đi một tên ác bá!
Nghĩ đến đây, chút bất an trong lòng Triệu Trường Hà tức thì tan biến... Tâm trạng lập tức sảng khoái hơn nhiều, khúc mắc về quẻ bói canh cánh trong lòng bấy lâu nay bỗng chốc được giải đáp, cảm giác thật dễ chịu.
Mặc dù chuyện này vẫn có chút khó hiểu, thái độ của cha con Lạc gia vẫn rất lạ. Hơn nữa, nếu chỉ muốn giết Lạc Chấn Vũ, cử một người đến ám sát là được rồi, cần gì phải gióng trống khua chiêng diệt cả nhà như vậy...
Thôi kệ, dù sao đi nữa, mình còn lựa chọn nào khác sao? Cũng không. Vẫn là đang bị truy nã, không thể ra ngoài. Chi bằng mua cơm về cho Lạc Thất, dù sao cũng phải sống qua ngày.
Hôm nay nói chuyện khá lâu, về muộn hơn hôm qua, mặt trời đã lặn hẳn, đường đi tối om. Nhưng khi về đến căn nhà gỗ, Lạc Thất vẫn chưa trở về.
Triệu Trường Hà cau mày, không còn tâm trí tu luyện, cứ đi ra đi vào, mắt không ngừng nhìn về con đường dẫn lên sơn trại. Hôm qua hắn đã lo Lạc Thất sẽ gặp nguy hiểm, kết quả không có gì, nhưng không có nghĩa là nguy hiểm không tồn tại, nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Không lẽ là hôm nay chứ?
Triệu Trường Hà cuối cùng không nhịn được, cầm trường đao lên định đi ra ngoài. Vừa đi được vài bước, đã thấy Lạc Thất chắp tay sau lưng thong thả trở về. Thấy bộ dạng lòng như lửa đốt của Triệu Trường Hà, Lạc Thất có vẻ hơi kinh ngạc, rồi chợt hiểu ra nguyên do, đôi mắt cong lên thành vầng trăng khuyết:— Về rồi đây.
Triệu Trường Hà cũng thở phào một hơi, nhíu mày:— Sao hôm nay về muộn thế... Ơ, không phải...Hắn khịt khịt mũi:— Mùi trên người ngươi không đúng. Lúc ta đi trong gió vẫn còn ngửi thấy mùi hôi của ngươi, sao bây giờ lại không còn nữa?
Lạc Thất cong mày hơn nữa:— Ra khe núi phía sau tắm một cái thôi, hôi như vậy ta chịu không nổi, cảm giác như có rận bò trên người vậy.
— Tắm vào mùa đông à, trâu bò thật.Triệu Trường Hà cũng có chút háo hức, lại có chút e dè. Hắn chưa từng thử tắm vào mùa đông, cảm giác cởi quần áo ra đã không chịu nổi, nói gì đến xuống nước. Quả nhiên người có tu vi Huyền Quan nhất trọng thật lợi hại...
— Ngươi cũng đi đi, hôi muốn chết, ai ngủ cùng ngươi được?Lạc Thất tìm cho mình một cái cớ:— Đây không phải lão tử lắm lời, mà là ngươi thật sự quá hôi.
Triệu Trường Hà mặt mày méo xệch:— Lạnh như vậy, ngươi Huyền Quan nhất trọng chịu được, ta chỉ là một tay mơ thôi.
— Đại nam nhân mà, người ta chưa từng luyện võ cũng dám xuống nước mùa đông, ngươi tốt xấu gì cũng đã luyện được mấy ngày, đừng có nhát gan như thế.Lạc Thất cười híp mắt, đưa cánh tay sau lưng ra, lấy một bầu rượu:— Mang cho ngươi rượu nóng, ít nhiều cũng có chút tác dụng.
Triệu Trường Hà có chút vui mừng:— Rượu nóng này ngươi lấy ở đâu ra vậy?
— Hôm nay ta vào thành, mua vài thứ.Lạc Thất như làm ảo thuật, lấy ra một túi giấy dầu:— Còn có chút thịt nướng, đồ ăn thức uống coi như thưởng cho ngươi luyện công vất vả.
Triệu Trường Hà ngạc nhiên nói:— Ngươi không phải tự bỏ tiền túi ra đấy chứ? Dù ngươi có mang theo bao nhiêu tiền từ nhà đi nữa, cũng không đủ tiêu đâu.
— Hôm nay ta đã sắp xếp cho bọn chúng đi săn... Mùa đông dã thú tuy ít, nhưng vẫn có vài con gà rừng, thỏ núi, tạm thời cũng đủ sống qua ngày. Cũng vì thế mà xong việc sớm, ta liền tranh thủ vào thành một chuyến.Lạc Thất nghiêm mặt:— Nói tóm lại ngươi có muốn hay không, lắm lời thật.
— Muốn, muốn!Triệu Trường Hà vội giật lấy bầu rượu và túi giấy dầu, vừa chạy ra ngoài vừa nói:— Ta xuống nước uống luôn, tranh thủ lúc còn nóng.
Lạc Thất thong thả vào phòng, thấy phần cơm trên bàn, khẽ mỉm cười. Hắn gặp biến cố đột ngột, trên người thật sự không có mấy đồng, hôm nay mua những thứ này đã dùng hết sạch, bản thân cũng không ăn gì, vì biết rằng trở về đã có người để phần.
Ngươi vì ta để phần cơm, ta vì ngươi mang về bầu rượu. Vốn dĩ nên là như thế.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào từ cổng trại, có người đang hô:— Ban đêm không được ra khỏi trại!
Giọng của Triệu Trường Hà truyền đến:— Ta sao chưa từng nghe qua lệnh cấm đi đêm? Bớt cầm lông gà làm lệnh tiễn đi, mẹ nó chứ, lão tử chỉ ra ngoài tắm một cái, đâu ra lắm kẻ nhiều lời vậy!
— Ơ... Triệu, Triệu lão đại...
— À, là các ngươi à, các ngươi còn phải gác cổng sao? Được rồi, được rồi, đều là người một nhà, nhường đường đi.
— Sớm biết là Triệu lão đại, chúng tôi đâu dám cản đường ngài.
Tiếng ồn ào dần tan đi.
Đã là lão đại rồi sao... Xem ra hắn ngày càng ra dáng sơn phỉ rồi. Lạc Thất vừa chậm rãi ăn cơm, vừa không nhịn được mà bật cười.
Thiếu niên thuần phác? Không nói đến việc có phải trộm cướp hay không, rõ ràng là một tên đạo tặc trời sinh thì đúng hơn, thích ứng với cái ma quật này còn nhanh hơn cả ta, mới mấy ngày đã thuận buồm xuôi gió. Có trời mới biết vì sao ban đầu tên đó lại cho người ta ấn tượng hiền lành chất phác, thật kỳ lạ.
Lạc Thất chợt nghĩ, thực ra mình và Triệu Trường Hà cũng chẳng có giao tình gì sâu đậm, lý do hai người thay đổi chỉ vì mấy câu nói lúc trước sao? Triệu Trường Hà đối tốt với mình, chủ yếu là vì cảm giác cô độc và bất an khi ở nơi đất khách quê người, trong một cái ma quật. Hắn, Lạc Thất, dù sao cũng là người quen, nên tự nhiên sẽ thân cận. Cứ như cá gặp nước thế này, đợi khi hắn quen hết mọi người, Lạc Thất này sẽ chẳng còn gì đặc biệt nữa, nói không chừng giao tình của hắn với người khác còn tốt hơn với mình.
Cũng tốt, mỗi người đều có con đường riêng. Lạc Thất thong thả dọn dẹp bát đũa, rồi lại ngồi lên giường nhắm mắt luyện công. Thực ra hắn cũng rất chăm chỉ... Chỉ là Triệu Trường Hà quá biến thái, Lạc Thất chưa từng thấy ai luyện công liều mạng như hắn.
Chân khí vận chuyển mấy chục vòng chu thiên, tiếng bước chân sảng khoái vang lên, Triệu Trường Hà đã trở về.
Lạc Thất kỳ quái mở mắt:— Sao nhanh vậy?
— Ta đến đó nghĩ lại, rượu ngon đâu thể uống một mình? Đương nhiên phải về uống cùng ngươi.Triệu Trường Hà tắm xong cũng thấy sảng khoái, lấy bát rót rượu, cười nói:— Nói ra cũng không lạnh như tưởng tượng, lão tử vẫn rất đỉnh! Lần sau đi tắm cùng.
Ai thèm tắm cùng ngươi! Lạc Thất bĩu môi, nhìn hơi nóng bốc lên từ chén rượu, tâm trạng lại không hiểu sao tốt lên không ít, nhận lấy chén rượu rồi nói:— Lúc nãy ta ở cổng thành thấy lệnh truy nã của ngươi, xem ra triều đình rất coi trọng việc này, bộ dạng này của ngươi sau này khó mà đi lại bên ngoài được rồi.
— Đó là đương nhiên! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta nghe được nguyên nhân Lạc gia bị diệt, cái thằng Lạc Chấn Vũ kia thế mà lại là hoàng tử!Triệu Trường Hà đưa chén rượu qua, cười nói:— Ngươi ở trong trang lâu như vậy, có nhìn ra kẻ đó có Long khí không?
Bàn tay Lạc Thất đang nhận chén rượu khẽ run lên, rượu trong chén khẽ sóng sánh. Nhưng hắn rất nhanh đã bình thản cười nói:— Nguyên do này quả nhiên kinh người, dọa đến tay ta cũng run lên... Ngươi sau này ra ngoài nhất định phải cẩn thận.
Đề xuất Nữ Tần: Cẩm Nguyệt Như Ca (Dịch)