Logo
Trang chủ

Chương 16: Xác nhận

Đọc to

Phản ứng này của Lạc Thất hết sức bình thường, không có chút gì khác lạ cả.

Triệu Trường Hà không nghĩ nhiều, cười ha hả cạn chén: “Uống rượu bát lớn, ăn thịt tảng to. Hồi nhỏ xem Thủy Hử… ờm, nói chung là hồi bé ta từng mơ ước như vậy, cảm thấy hào khí ngút trời. Ai ngờ bây giờ lại thật sự ở trong hang ổ thổ phỉ, thịt phải tự săn, rượu phải tự mua, một hồ lô rượu mà còn phải chia ra uống dè sẻn. Đúng là vỡ mộng.”

Lạc Thất bật cười: “Cảnh tượng ngươi nói ấy là đãi ngộ của sơn đại vương, ít nhất cũng phải là đại đầu lĩnh. Nhưng ta thấy ngươi hoàn toàn có thể làm được.”

“Hơi khó đấy, muốn làm đại đầu lĩnh thì ít nhất cũng phải chính thức nhập giáo, trở thành giáo chúng chứ? Giờ ta còn chẳng thấy có hy vọng gì được nhập giáo cả. Bảo ta học tín ngưỡng, nhưng lại chẳng thấy ai đến truyền giáo cho ta. Tôn giáo tập dường như không phụ trách việc này, còn đà chủ thì chẳng thấy mặt mũi đâu, không biết đã lặn đi đâu mất rồi.”

Lạc Thất nhấp một ngụm rượu, lặng lẽ quan sát biểu cảm của Triệu Trường Hà: “Xem thái độ của ngươi, dường như cũng không mấy để tâm chuyện này?”

“Cũng có chút quan tâm, ta muốn học Huyết Thần Công, chứ không phải Huyết Sát Công. Dĩ nhiên, nếu được gia nhập Tứ Tượng Giáo thì càng tốt… Đến cả giáo chủ tu luyện Huyết Thần Công mà còn bị người ta vượt cấp khiêu chiến cơ mà.”

Lạc Thất bật cười thành tiếng.

Xem ra Triệu Trường Hà tuy miệng không nói, nhưng trận chiến giữa Nhạc Hồng Linh và Tiết Thương Hải đã thật sự đập tan toàn bộ kỳ vọng của hắn đối với Huyết Thần Giáo.

Triệu Trường Hà nhấp rượu nói: “Ngược lại bây giờ cũng không có chuyện gì cấp bách, mới bắt đầu thôi mà, biết đâu ngày mai vị đà chủ này liền bị điều đi thì sao? Nếu đổi Tôn giáo tập lên nắm quyền thì cuộc sống của ta sẽ tốt hơn nhiều, hắn đối với ta thật sự không tệ.”

“Nghĩ hay thật. Ngươi tưởng Phương đà chủ trốn đi chơi sao, người ta có lẽ đang ở trong thành truyền đạo đấy… Mặc dù hôm nay ta vào thành không thấy có dấu hiệu Ma giáo truyền đạo, nhưng vạn sự khởi đầu nan, chắc là vẫn chưa bắt đầu đâu.”

“Chưa chắc đâu.” Triệu Trường Hà hạ giọng: “Ngươi có cảm thấy phân đà này rất quái dị không?”

Lạc Thất thoáng run lên, hắn vốn không muốn bàn về chủ đề này, thà rằng ngươi cứ tiếp tục lằng nhằng chuyện ta là nam hay nữ còn hơn! Nhưng Triệu Trường Hà đã nói đến đây, hắn cũng chỉ có thể giả ngốc: “Ý ngươi là sao?”

“Phân đà này là phân đà mới, nhưng tế đàn dưới lòng đất kia tuyệt đối không phải mới được xây dựng, đó là một công trình rất lớn. Rõ ràng là đã có từ lâu, hẳn là mật địa do người khác để lại đã bị Huyết Thần Giáo phát hiện.”

Lạc Thất lập tức nói: “Chuyện này cũng rất bình thường mà, có sẵn chỗ thì cứ dùng thôi. Sau đó dựng sơn trại gần đó, thiết lập phân đà, không có gì kỳ quái cả.”

“Nhưng tại sao bọn họ lại phải thiết lập phân đà giữa mùa đông giá rét chứ?” Triệu Trường Hà không biết nói gì hơn: “Dù gì cũng là một giáo phái lớn, muốn xây phân đà lại không chuẩn bị từ sớm, bây giờ trời đông tuyết lớn, vừa thiếu ăn vừa thiếu mặc, tội gì phải đến đây chịu khổ. Đầu óc của Tiết giáo chủ bị trận vượt cấp khiêu chiến kia đánh cho hỏng rồi sao? À, lúc đó hắn còn chưa bị Nhạc Hồng Linh đánh.”

Lạc Thất nhất thời nghẹn họng. Này, không phải ngươi nói sẽ không nhắc lại chuyện vượt cấp khiêu chiến nữa sao?

“Nhạc Hồng Linh chính là ở gần đây vô tình nghe được bọn họ muốn tập kích Lạc gia, nàng nói lúc đó Tiết giáo chủ cũng có mặt. Điều đó chứng tỏ nơi này cất giấu bí mật quan trọng hơn, chủ lực của Huyết Thần Giáo đến đây khai hoang, giáo chủ phải đích thân dẫn đội. Về sau vì chuyện đi giết Lạc Chấn Vũ nên kế hoạch bị gián đoạn, nhưng thực ra mọi việc hẳn là chưa hoàn thành, hoặc chỉ mới hoàn thành một nửa. Giáo chủ không thể ở lại đây lâu dài, cho nên dù là giữa mùa đông vẫn phải lưu lại người để thiết lập phân đà, tiếp tục tìm kiếm.”

Lạc Thất: “…”

Triệu Trường Hà uống cạn chén rượu, nặng nề đặt chén xuống bàn: “Ta rất nghi ngờ, chuyện này thậm chí không phải của Huyết Thần Giáo, mà là của Tứ Tượng Giáo đứng sau giật dây. Có thể gia nhập Tứ Tượng Giáo hay không, có cần phải học Huyết Thần Công nữa hay không, có lẽ còn phụ thuộc vào công trạng ở đây. Để ý một chút cũng không thừa.”

Lạc Thất đưa mắt nhìn xuống bát rượu, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu mỉm cười: “Ngươi đó, uống rượu thì cứ uống rượu, nói nhiều như vậy làm gì? Triệu Trường Hà suốt ngày oang oang chuyện nam nhi đại trượng phu đâu rồi?”

“Mẹ kiếp, tới đây, làm ba bát!”

“Hồ lô này đâu có rót được nhiều rượu như vậy.”

“Có bao nhiêu uống bấy nhiêu, mùa đông uống chút rượu nóng thật sự sảng khoái!”

Rượu nóng quả thật rất sảng khoái, nóng đến mức khuôn mặt Lạc Thất ửng đỏ, trong mắt lại càng phảng phất hơi sương, mông lung huyền ảo. Uống xong, hắn cúi đầu nhìn chiếc chén rỗng, đột nhiên nói một câu: “Trường Hà, thế đạo này, ngươi không nên quá tin tưởng người khác. Những điều phân tích được này, cứ giữ trong lòng là được, cớ sao lại phải nói ra?”

Triệu Trường Hà ngẩn ra: “Chuyện này có gì mà không thể nói với ngươi? Với người khác ta mới không nói lung tung.”

“Không nên tùy tiện tin tưởng bất kỳ ai, kể cả ta.” Lạc Thất ngừng một chút, lại nói thêm: “Kể cả vị Tôn giáo tập mà ngươi cảm thấy không tệ kia.”

“Hả…” Triệu Trường Hà thăm dò: “Ngươi không phải là uống say rồi đấy chứ?”

Lạc Thất cười cười, ra vẻ tửu lượng kém rồi đứng dậy, vươn vai một cái: “Đúng vậy, tửu lượng không tốt… Ta đi ngủ trước đây.”

Triệu Trường Hà cũng đứng bật dậy, có phần thô bạo tóm lấy vai Lạc Thất: “Đại sư huynh à, mới nhấp môi thôi mà, được mấy chén rượu đâu…”

Lạc Thất không kịp phản ứng, nhất thời không kịp tránh, bị tóm chặt lấy, trong nháy mắt cả người cứng đờ.

“Chậc, gầy quá.” Bàn tay to lớn của Triệu Trường Hà bóp nhẹ lên vai hắn: “Cái thân hình này của ngươi cũng chỉ luyện được chút nội tức thôi, nếu thế giới này không có nội lực, một mình ta có thể đánh mười người như ngươi. Ngủ đi, ta ra ngoài luyện thêm nội công. Cảm giác rượu nóng kích thích khí huyết, hiệu quả tu luyện sẽ tốt hơn…”

Bàn tay rời khỏi vai, Triệu Trường Hà đã ra đến cửa đứng tấn.

Lạc Thất ngây ngốc đứng đó, cứng đờ quay đầu nhìn về phía cửa chính. Cứ như vậy bị tóm lấy sao? Đối với Triệu Trường Hà mà nói đây là chuyện rất bình thường ư? Với huynh đệ thì bá vai bá cổ thôi, nam nhân nào lại câu nệ tiểu tiết…

Nhưng Lạc Thất cả người tê dại, đầu óc trống rỗng như đang trong mơ, dường như có một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Triệu Trường Hà vội vã chạy ra cửa đứng tấn, trong lòng cũng hối hận không thôi.

Hắn đương nhiên là cố ý! Uống chút rượu, nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp của Lạc Thất, nhất thời có chút không kìm được, dù sao cũng là nam nhân huyết khí phương cương… Đồng thời cũng muốn nhân cơ hội này để kiểm chứng. Vai của nam nhân và nữ nhân, độ mềm mại đương nhiên là khác nhau.

Lần này đã thật sự xác nhận, chính là nữ.

Vốn còn có chút ác ý, muốn xem thử vị đại sư huynh nữ giả nam trang này bị người ta sàm sỡ sẽ có bộ dạng gì… Còn mạnh miệng “Không nên tin tưởng bất kỳ ai, kể cả ta”, xì, đúng là trò trẻ con.

Nhưng rất nhanh sau đó, chính hắn cũng muốn tự tát mình một cái. Đúng là không có chuyện gì lại đi gây sự, làm thế này thì được lợi ích gì, lại vô cớ khiến bản thân nhất trụ kình thiên, chỉ có thể giả bộ ra ngoài đứng tấn để che giấu. Tội gì không biết.

Hơn nữa chuyện này sau này làm sao mà chung sống được nữa! Chính mình còn nói là nam nhân thì dễ hơn, đã quả quyết như vậy, còn kiểm chứng cái rắm gì nữa. Triệu Trường Hà thật muốn tát chết chính mình.

Thế là một người thì ngây ngốc đứng tại chỗ, người còn lại thì đờ đẫn giả vờ luyện công, cả hai đều chìm trong suy nghĩ miên man, bầu không khí trở nên quái dị và cứng ngắc. Bỗng nhiên, Lạc Thất bật cười một tiếng yêu kiều.

Triệu Trường Hà dùng khóe mắt liếc trộm, cả người tê dại, vội vàng nghiêm trang đứng tấn nhìn trời.

Chỉ thấy Lạc Thất dậm chân đi tới, chủ động đưa tay khoác lên vai Triệu Trường Hà: “Này.”

Triệu Trường Hà toàn thân cứng ngắc: “Hả? Có chuyện gì sao?”

“Hôm nay thế trung bình tấn của ngươi không đúng chuẩn, luyện như vậy sẽ xảy ra vấn đề đấy.” Lạc Thất khẽ nói: “Không phải là uống chút rượu, người ấm lên rồi lại nghĩ đến chuyện kia đấy chứ? Như vậy không tốt đâu, có muốn ca ca dẫn ngươi vào thành dạo thanh lâu một chuyến không?”

“Ách… Cái đó.” Triệu Trường Hà co giật khóe miệng, có chút khó khăn hỏi: “Bình thường ngươi đến tay cũng không chạm vào người khác, sao tự nhiên lại gần ta như vậy?”

Lạc Thất thản nhiên như không có việc gì: “Trước đây không quen, bây giờ là huynh đệ rồi, chẳng phải nên như vậy sao? Ngươi có thể khoác vai ta, ta không thể khoác vai ngươi à?”

Thì ra là thế.

Nàng vẫn còn muốn giả vờ sao? Còn dùng cách này để giả vờ? Đứng ngây ra nửa ngày, chỉ để nghĩ ra câu trả lời này?

Triệu Trường Hà dở khóc dở cười, không biết nên nói gì với cái kiểu tiện nghi đưa tới cửa này, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm đi không ít.

Vốn dĩ mọi chuyện đều ổn cả… nhưng nàng lại dựa sát vào người hắn, khoác lấy vai hắn, ghé sát bên tai, hơi thở như lan…

Khiến Triệu Trường Hà xấu hổ phát hiện, thế trung bình tấn của mình sắp không che giấu được nữa rồi.

Đề xuất Tiên Hiệp: Từ Gia Tộc Ngư Nông Đến Thủy Đức Chân Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN