Nhìn khí thế ấy, Nhạc Hồng Linh vốn ngỡ là một nhân vật lớn trong sơn trại, có khi chính là trại chủ đã tới. Nhưng khi gã đại hán kia đến gần, nàng liền trợn tròn mắt, miệng nhỏ hé mở, nghẹn họng nhìn trân trối.
Triệu… Triệu Trường Hà?
Gã Triệu Trường Hà với bộ râu quai nón rậm rạp và vết sẹo trên mặt này… trông thật quá xa lạ.
Triệu Trường Hà dốc sức vận chuyển Huyết Sát Công, lao tới như bay. Hắn nhận ra dù chưa từng học qua khinh công bài bản nào, tốc độ này quả thực nhanh hơn trước rất nhiều, nhưng nhược điểm là tiêu hao thể lực cực lớn. Sơn trại vốn cách Trương gia trang không xa, chạy bộ chừng mười mấy phút là tới, vậy mà vận dụng công pháp này chạy đến đây lại khiến hắn mệt đến thở hồng hộc.
Đầu đẫm mồ hôi, hắn đứng chắn trước mặt Lạc Thất, nhìn Nhạc Hồng Linh, muốn nói gì đó nhưng lại thở dốc không thành lời.
Phải nói rằng, vẻ mặt của Nhạc Hồng Linh lúc này trông có phần ngơ ngác... Tuyết vẫn nhẹ rơi, không khí bỗng chốc tĩnh lặng. Đứng sau lưng Triệu Trường Hà, Lạc Thất khẽ nghiêng đầu.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Nhạc Hồng Linh dần tan biến, thay vào đó là một chút lạnh lùng: “Thì ra là vậy. Ngươi ở phân đà Bắc Mang, ta chưa từng nghĩ tới.”
Triệu Trường Hà hỏi: “Phản ứng đầu tiên của ngươi, là đến tìm Tiết giáo chủ đòi người sao?”
“Lúc đó, ta tưởng ngươi đã chết.” Nhạc Hồng Linh không hề che giấu: “Ta rất hối hận. Chính ta đã đẩy một thiếu niên ngây thơ vừa thoát khỏi miệng sói vào hang cọp. Lẽ ra ta có thể mang ngươi đi, ngươi cũng từng muốn bái ta làm sư, nhưng ta lại vì muốn tự do không ràng buộc mà để ngươi lại Lạc gia trang... Cho nên, khi nghe tin Lạc gia trang bị diệt môn, cảm giác tức giận và tự trách lúc ấy thật sự rất khó chịu. Ta không biết mình có phải là đối thủ của Tiết Thương Hải hay không, nhưng nếu không đến tận cửa đòi một lời giải thích, lòng ta không yên.”
Quả nhiên là vậy.
Cái đêm mà Loạn Thế Thư tỏa sáng, Nhạc Hồng Linh đã ngàn dặm truy đuổi Tiết Thương Hải… Trận chiến đó, thật sự là vì hắn.
Triệu Trường Hà thở dài: “Sau này, hẳn ngươi cũng nghe danh Sát nhân Triệu Trường Hà. Lúc đó ngươi nghĩ gì? Có phải đã hối hận vì đưa một tên khốn như ta đến Lạc gia, hại chết Lạc Chấn Vũ không?”
Nhạc Hồng Linh lặng lẽ nhìn hắn một lúc lâu, rồi khẽ thở dài: “Cũng không hẳn. Ta đã nghe người ta kể lại những lời ngươi nói đêm đó, biết chuyện Triệu Thố là do Lạc Chấn Vũ gây ra, ngươi chỉ báo thù mà thôi. Vì vậy, ta cho rằng ngươi theo Huyết Thần Giáo là bất đắc dĩ, đó không phải là nơi ngươi nên đến. Mấy ngày nay ta đã đi khắp nơi dò hỏi hang ổ của Huyết Thần Giáo, muốn đưa ngươi ra ngoài… Nhưng không ngờ, ngươi lại ở Bắc Mang.”
Cổ họng Triệu Trường Hà khẽ động, hắn nói khẽ: “Cảm tạ.”
Lạc Thất đứng sau lưng nghiêng đầu quan sát, thầm nghĩ nếu mình là Triệu Trường Hà thì chắc chắn cũng sẽ cảm động. Đáng tiếc, mình không phải là hắn, nên bây giờ chỉ cảm thấy gương mặt của Nhạc Hồng Linh càng lúc càng đáng ghét. Ngươi với gã đàn ông này vốn chẳng thân quen, sao lại tỏ ra nghĩa khí như vậy? Hồn của hắn bị ngươi câu mất rồi, ngươi có chịu trách nhiệm không?
Lại nghe Nhạc Hồng Linh nói tiếp: “Nhưng xem ra hôm nay, ngươi ở đây cũng không tệ lắm? Đã luyện Huyết Sát Công, lại còn tựa hồ đã đăng đường nhập thất… Chỉ mới một tháng…”
Triệu Trường Hà cúi đầu: “Không tu ma công, không thể tự vệ.”
Nhạc Hồng Linh nói: “Chỉ là như thế… Bây giờ ngươi nhập ma chưa sâu, vẫn còn có thể quay đầu. Lệnh truy nã kia qua một thời gian nữa cũng sẽ chẳng ai để ý, ngươi chỉ cần che giấu thân phận, mai danh ẩn tích là có thể sống một cuộc đời bình thường.”
“Mai danh ẩn tích?” Triệu Trường Hà đột nhiên bật cười: “Nhạc tỷ… Nhạc cô nương, ta không giấu gì ngươi. Chưa nói đến chuyện bây giờ có thể quay đầu hay không, chỉ riêng việc mai danh ẩn tích đã không phải là điều ta mong muốn. Triệu Trường Hà ta đến thế giới này, không phải để ẩn mình chờ ngày về quê hưởng già.”
Sát nhân, Triệu Trường Hà!
Năm chữ này thoáng qua trong đầu Nhạc Hồng Linh. Chỉ mới một tháng, thiếu niên ngây thơ ngày nào đã chết rồi sao? Không, hắn vốn chưa bao giờ là một thiếu niên ngây thơ.
Cho nên giang hồ tương kiến, cũng không còn nghe được tiếng “tỷ tỷ” kia nữa.
“Vậy… đó là lý do hôm nay ngươi đến giúp bọn thổ phỉ này?” Ánh mắt Nhạc Hồng Linh dần trở nên sắc bén: “Có phải ngươi muốn nói, người ở Ma Quật, thân bất do kỷ?”
Triệu Trường Hà bình tĩnh đáp: “Không, chỉ đơn giản vì phía sau ta là nàng.”
Khóe miệng Lạc Thất bất giác cong lên thành một nụ cười.
Nhạc Hồng Linh không phân biệt được giới tính của người sau lưng Triệu Trường Hà, cứ ngỡ hắn đang nói về tình nghĩa huynh đệ: “Người này là hảo hữu của ngươi?”
Triệu Trường Hà đáp: “Là người cùng ta vào sinh ra tử.”
Lạc Thất tủm tỉm cười.
Nhạc Hồng Linh im lặng một lúc rồi khẽ than: “Người này chưa từng làm hại ai, nữ quyến trong trang cũng bình an vô sự… Các ngươi đi đi… Mối duyên giữa ngươi và ta, từ nay xem như chấm dứt. Thiếu niên mà ta tìm kiếm suốt một tháng qua, đã chết rồi. Lần sau nếu để ta bắt gặp các ngươi cướp bóc, đừng nói là hắn, ngay cả ngươi, ta cũng sẽ không dung thứ.”
Nói rồi, nàng xoay người lên ngựa, chuẩn bị rời đi.
Một tháng qua, nàng dầm mưa dãi tuyết, bôn ba vạn dặm để tìm kiếm thiếu niên ấy, lần này đến Bắc Mang cũng chỉ là để thử vận may… Nhưng không ngờ ngày gặp lại lại thành ra thế này. Thiếu niên nàng tìm kiếm lại vì bảo vệ người khác mà đứng chắn trước mặt, chỉ thiếu điều rút đao tương hướng với nàng.
Ngay cả Lạc Thất lúc này cũng có chút tiếc nuối, nhìn bóng lưng váy đỏ kia, luôn cảm thấy một nỗi tiêu điều khó tả.
Lại nghe Triệu Trường Hà cất cao giọng: “Nhạc cô nương, có những chuyện không như ngươi nghĩ đâu. Ví như Trương gia trang này, tội ác cũng chất chồng, không thua gì Lạc Chấn Vũ, huynh đệ của ta trước đó đã tìm thấy rất nhiều chứng cứ. Ngươi không nhất thiết phải bận lòng vì chuyện này. Còn những chuyện khác…”
Nhạc Hồng Linh ghìm ngựa quay đầu lại, muốn xem hắn còn định nói gì.
Triệu Trường Hà ngập ngừng một chút, rồi đột nhiên cười nói: “Sau này giang hồ gặp lại, tiếng ‘tỷ tỷ’ đó e là ta không gọi nổi nữa rồi. Bởi vì ta hỏi thăm mới biết, hóa ra ngươi còn nhỏ hơn ta hai tháng.”
Nhạc Hồng Linh: “…”
Triệu Trường Hà cười cười: “Nhưng thành người dưng thì chưa chắc… Trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy may mắn, vì lần đầu tiên ta thấy được giang hồ, đó chính là một Nhạc Hồng Linh hào hiệp trượng nghĩa. Vì vậy, dù thế đạo này có ra sao, hình ảnh giang hồ trong lòng ta vẫn vẹn nguyên như ngày ấy.”
Ánh mắt Nhạc Hồng Linh có chút ngỡ ngàng, rồi nàng chợt bật cười, thúc ngựa rời đi: “Vậy tại hạ xin chờ xem, Sát nhân Triệu Trường Hà trong miệng thế nhân, người một đao chém ra loạn thế, sau này sẽ có thanh danh lừng lẫy thế nào trên giang hồ.”
“Loạn thế vốn đã tồn tại.” Triệu Trường Hà bình tĩnh đáp: “Ta chẳng qua chỉ lật ra trang đầu tiên của cuốn sách loạn thế mà thôi.”
Lời này quả thật rất có khí chất, không chỉ Nhạc Hồng Linh, mà ngay cả Lạc Thất đứng sau lưng cũng phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác. Nàng chỉ muốn vỗ vai hắn một cái mà khen rằng “Không tệ, có chút văn vẻ”, nhưng rồi lại cố nén lại. Cảm giác như khi đối mặt với Nhạc Hồng Linh, Triệu Trường Hà lại có thêm vài phần khí chất thư sinh… trong khi rõ ràng bản thân Nhạc Hồng Linh cũng chẳng phải người văn hay chữ tốt gì, chỉ là một người giang hồ điển hình, có lẽ còn chưa đọc được bao nhiêu sách vở. Thật kỳ lạ.
Nhạc Hồng Linh muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không còn lời nào để nói. Chuyện đã đến nước này, sau này cứ nhìn vào hành động là được, nhiều lời vô ích.
Nhưng nàng thúc ngựa đi chưa được bao xa, phía chân trời xa xôi, những đám mây tan bỗng rực lên như lửa đốt, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, rồi nhanh chóng lụi tàn. Hoàng hôn buông xuống, trời sắp tối hẳn.
Nhạc Hồng Linh khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: “Chu Tước… Nàng ta cũng đến Bắc Mang? Nơi này rốt cuộc có bí mật gì…”
Lòng Triệu Trường Hà khẽ động, hắn lớn tiếng gọi: “Nhạc cô nương!”
Nhạc Hồng Linh quay đầu lại, chỉ nghe Triệu Trường Hà hỏi: “Nhạc cô nương, ngươi hành tẩu giang hồ, kiến thức rộng rãi, có biết nếu là trận pháp hình Thanh Long thất tinh, thì trận nhãn thường ở đâu không?”
“Thường ở sao Tâm.” Nhạc Hồng Linh thuận miệng đáp một câu, cũng không có tâm trạng nói nhiều, bóng dáng nhanh chóng khuất xa.
Nhạc Hồng Linh không phải kẻ lỗ mãng. Với thực lực của nàng, nếu bị Chu Tước Tôn giả chặn lại, tám chín phần là lành ít dữ nhiều. Nàng chỉ đứng đầu Tiềm Long Bảng, còn Chu Tước Tôn giả đã là một cao thủ trên Địa Bảng. Đó là những bậc Tông sư đỉnh cao của thiên hạ, số người đếm trên đầu ngón tay.
Nhìn theo bóng Nhạc Hồng Linh biến mất trong màn đêm, Triệu Trường Hà mới quay người lại, ánh mắt sáng rực nhìn Lạc Thất.
Lạc Thất cũng nhìn hắn bằng ánh mắt sáng rực.
Vì nàng, Triệu Trường Hà gần như đã đoạn tuyệt với Nhạc Hồng Linh… Giấc mộng giang hồ của hắn, nữ hiệp trong mộng của hắn… cũng không sánh được với nàng, Lạc Thất.
Thật lòng mà nói, chẳng ai đoán được suy nghĩ của Nhạc Hồng Linh. Xét cho cùng, hai người họ vốn chẳng có giao tình gì sâu đậm, ngược lại là Triệu Trường Hà còn nợ nàng ân tình. Với sự thất vọng lớn như vậy, nàng rút kiếm chém Triệu Trường Hà cũng không có gì lạ. Vậy mà hắn vẫn bất chấp tất cả để che chắn trước mặt nàng.
Lạc Thất thấy lòng ấm áp lạ thường. Nàng thầm nghĩ, lúc này Triệu Trường Hà hẳn là sẽ nói vài lời dễ nghe để dỗ dành mình. Nếu hắn biết cách làm nàng vui, thì tối nay… tối nay cho hắn ôm ngủ một chút cũng chẳng sao.
Nào ngờ, Triệu Trường Hà lại cất lời: “Chu Tước đã tới, mười phần thì có đến tám chín phần là để chủ trì việc khai quật bí mật kia. Chúng ta phải hành động ngay đêm nay, chậm một bước sẽ không kịp nữa!”
Nụ cười trên môi Lạc Thất chợt cứng đờ, sắc mặt tái đi, nàng cắn chặt môi dưới.
Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Nguyên Tôn