Khi quay lại sơn trại, chẳng ai hay biết có một tiểu đội vừa đụng phải một nữ hiệp, suýt nữa thì bị diệt toàn quân. Khắp nơi ồn ào náo nhiệt, mọi người đang bàn tán về chuyện mới nhất của đám chóp bu.
“Nghe gì chưa? Phương Đà chủ hành sự bất lực, bị Chu Tước Tôn giả trọng phạt, suýt chút nữa thì nát xương.”
“Ta cũng vừa nghe xong... Đáng đời lắm, mẹ kiếp, muốn tìm đồ trong núi mà lại không cho huynh đệ trong trại tìm, đến một lời cũng chẳng hé răng, chỉ phái mấy chục giáo đồ chính thức đi lén lút. Tìm được cái quái gì chứ? Ngọn núi này lớn thế cơ mà, mấy chục người tản ra thì khác gì mò kim đáy bể?”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, bị Đà chủ biết là toi đấy.”
“Mặc xác hắn, cái tên ngu ngốc đó bị Chu Tước Tôn giả đả thương, không chừng chết lúc nào không hay.”
“Nói mới nhớ, hóa ra Huyết Thần Giáo thật sự là thuộc hạ của Tứ Tượng Giáo à? Ta cứ tưởng chỉ là phụ thuộc thôi, giờ xem ra đúng là thuộc hạ rồi, Chu Tước Tôn giả có thể trực tiếp quản lý.”
“Vốn là phụ thuộc thì sao? Muốn biến thành thuộc hạ chẳng phải dễ như trở bàn tay ư? Tứ Tượng Giáo quá mạnh…”
“Thế mới nói, kẻ mạnh có khác. Cứ trực tiếp ra lệnh cho tất cả mọi người cùng đi tìm, ai tìm được sẽ được truyền cho Huyết Thần Công, thậm chí còn có thể trực tiếp tiến vào tầng lớp cốt lõi của Tứ Tượng Giáo!”
“Đúng vậy, ý của Tôn giả là, vật kia tự có thần tính, chỉ cần là người có duyên, nói không chừng còn có đại tạo hóa. Trong giáo cần chính là những nhân tài như vậy. Khí phách này hơn xa cái tên họ Phương keo kiệt kia.”
“Phương Đà chủ không cho mọi người cùng tìm, e rằng cũng lo người khác cướp mất cơ duyên của hắn mà thôi…”
Giữa lúc mọi người đang hăng say bàn tán, vừa chửi Phương Đà chủ lừa bịp vừa cảnh giác nhìn những người huynh đệ xung quanh, ai nấy đều nhận ra rằng, cơ duyên chỉ có một, và tất cả bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh.
“Xì.” Triệu Trường Hà bật cười, kéo Lạc Thất lẳng lặng lách qua đám đông, đi thẳng đến đầm nước sau núi. Chậm chân một chút, e là sẽ có người tìm đến đây, phải nhanh tay lên mới được.
Cũng may có Nhạc Hồng Linh, nếu không muốn giải được trận pháp Thanh Long tinh đồ này, không biết còn phải lần mò đến bao giờ. Lần này có thể giải quyết được rồi, dù sao Lạc Thất cũng biết đôi chút về trận pháp.
Hai người nhanh chóng tiến vào phía sau thác nước, quả nhiên vẫn chưa có ai tới. Tinh đồ vẫn còn nguyên ở đó.
Triệu Trường Hà thở phào một hơi, hỏi: “Tâm tú là sao nào?”
Lạc Thất liếc hắn một cái rồi lặng lẽ ấn xuống một ngôi sao.
Triệu Trường Hà nhận ra đó chính là ngôi sao sáng nhất trên tinh đồ, không khỏi liếc nhìn Lạc Thất. Nếu đơn giản như vậy, lẽ ra nàng phải giải được từ lâu rồi mới đúng? Hay là vì sao sáng nhất thường là nơi nguy hiểm nhất nên nàng không dám chạm vào, Lạc Thất vốn là người cẩn trọng?
Suy nghĩ vừa lóe lên, Lạc Thất đã ấn xuống những ngôi sao còn lại. Tinh đồ từ từ nứt ra, để lộ một lối đi nhỏ chỉ vừa một người lách qua.
“Được rồi!” Triệu Trường Hà mừng rỡ, nhưng vẫn cẩn thận dặn: “Khoan đã, đừng vào vội. Nghe nói những nơi thế này có thể có chướng khí... à, khí độc. Chúng ta thử châm lửa xem sao...”
“Không cần.” Lạc Thất thở dài: “Ta luyện nội gia công pháp, cảm ứng khí tức nhạy bén hơn ngươi nhiều, bên trong có thể vào được. Nhưng không chắc có thứ gì canh giữ hay không, nên cứ cẩn thận một chút.”
Triệu Trường Hà rút trường đao ra khỏi vỏ, đi đầu chui vào: “Vậy thì để ta đi trước dò đường.”
Lạc Thất mím môi, lặng lẽ theo sau.
Bên trong không có không gian kỳ quái nào, cũng chẳng có thủ hộ linh, cương thi hay khô lâu gì cả. Nơi này thực ra rất nhỏ, chỉ bằng một gian phòng lớn hơn nhà gỗ của hai người một chút. Không gian có hình tròn, tựa như tương ứng với tinh đấu trận pháp bên ngoài.
Giữa phòng là một khối ngọc ấn hình vuông, phần tay cầm là một viên bảo châu màu trắng lớn bằng quả trứng ngỗng. Bên trong viên châu, một bóng rồng như ẩn như hiện đang chậm rãi uốn lượn, trông như vật sống.
“Trời tròn đất vuông, rồng lượn chín tầng mây... Quả nhiên là Thanh Long ấn...” Lạc Thất lẩm bẩm.
Triệu Trường Hà không nghe rõ, quay đầu hỏi nàng: “Ngươi biết đây là thứ gì à?”
Lạc Thất ngây người nhìn Thanh Long ấn, khẽ đáp: “Ta làm sao mà biết được.”
Triệu Trường Hà nói: “Dù sao đi nữa, Tứ Tượng Giáo rất coi trọng thứ này. Nhìn Thanh Long tinh đồ là biết, tên của nó còn tương ứng với Tứ Tượng Giáo, chắc chắn có quan hệ rất sâu. Chỉ cần mang nó đến cho Chu Tước Tôn giả, hai chúng ta vào Tứ Tượng Giáo không thành vấn đề. Cùng lắm thì đổi lấy Huyết Thần Công cũng được, phải không?”
Lạc Thất “Ừm” một tiếng.
Triệu Trường Hà ngồi xổm xuống, cẩn thận dùng đao từ từ dò xét. Ai mà biết được vì sao một bảo vật thế này lại không có đại trận canh giữ, có khi bản thân nó đã ẩn chứa cấm chế cường đại rồi chăng? Triệu Trường Hà có chút e dè, vẫn dùng đao để thăm dò trước.
Phía sau lưng hắn, Lạc Thất cắn chặt môi dưới, chậm rãi rút một cây chủy thủ từ trong tay áo ra. Nàng nhìn tấm lưng của Triệu Trường Hà, ánh mắt phức tạp khôn tả.
Con mắt sau lưng của Triệu Trường Hà đã thấy rõ tất cả. Tim hắn bỗng hẫng một nhịp, sắc mặt đại biến.
Đây là... Lạc Thất muốn giết ta?
Lạc Thất muốn giết ta... Chuyện này...
“Đừng tin tưởng bất cứ ai, kể cả ta.”
Lời nói năm xưa của Lạc Thất vang vọng trong đầu, Triệu Trường Hà đến giờ vẫn không dám tin vào cảnh tượng này. Hắn thậm chí còn nghi ngờ con mắt sau lưng có vấn đề, đã cho hắn thấy ảo ảnh chăng? Nàng muốn giết mình, bao nhiêu đêm trước đây một đao đâm tới chẳng phải dễ dàng hơn sao, cớ gì phải đợi đến hôm nay? Ngay cả ngày hôm qua, nàng vẫn còn dùng chân khí giúp mình giảm đau, sao có thể giống bộ dạng của kẻ muốn giết người được?
Lẽ nào... cũng chỉ vì bảo vật xuất thế, muốn độc chiếm nó?
Uổng công mình vừa rồi còn cười nhạo đám người trong trại. Hóa ra cái gọi là bảo vật hiện thế, huynh đệ tương tàn lại ứng nghiệm lên chính mình và Lạc Thất hay sao?
Tâm trạng Triệu Trường Hà chìm xuống đáy vực, tay cầm đao càng lúc càng siết chặt, vẫn chưa hết hy vọng mà chờ đợi khoảnh khắc Lạc Thất ra tay.
Ai mà ngờ được, con mắt sau lưng, không phải để nhìn trộm người ta tắm, mà là để dùng cho thời khắc này.
Vô số ngày tháng khổ luyện chiêu thức xoay người chém ngược, lại sắp phải dùng trên người Lạc Thất…
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ một giây mà thôi, thân hình cứng đờ của Lạc Thất cuối cùng cũng cử động.
Tim Triệu Trường Hà thắt lại, hắn đột ngột xoay người chém ra một đao.
Thế nhưng, Lạc Thất không hề đâm về phía hắn, mà lại ném mạnh thanh chủy thủ xuống đất.
Triệu Trường Hà vội vàng thu đao, lưỡi đao dừng lại chính xác ngay cổ Lạc Thất, không sai một ly.
Lạc Thất kinh ngạc nhìn Triệu Trường Hà, Triệu Trường Hà cũng mặt không cảm xúc nhìn nàng. Hai người trân trối nhìn nhau một lúc lâu, Lạc Thất cuối cùng bật cười: “Không tệ, không tệ... Cái gọi là ngày đêm khổ luyện khả năng khống chế tinh chuẩn, hóa ra là để tha cho ta một mạng. Thật kỳ lạ, tu vi của ngươi mới có từng ấy, lấy đâu ra sự cảnh giác sau lưng vậy?”
Triệu Trường Hà trầm giọng hỏi: “Ngươi... vừa rồi...”
“Muốn giết ngươi chứ sao.” Lạc Thất dường như đã trút được gánh nặng, nói tiếp: “Nhưng thực sự không xuống tay được. Biết sao giờ, ai bảo Triệu lão đại nhà chúng ta vừa mới vì ta mà đứng ra che chắn trước mặt Nhạc Hồng Linh chứ. Ta cũng không phải kẻ lòng lang dạ sói.”
“Kể cả... kể cả không có chuyện Nhạc Hồng Linh vừa rồi...” Triệu Trường Hà nói năng có chút lộn xộn: “Ta thật không thể nào tin được ngươi lại giết ta... Tại sao ngươi lại muốn giết ta chứ... Lẽ nào chỉ vì một món bảo vật?”
Lạc Thất lặng lẽ nhìn vẻ mặt ủ rũ của Triệu Trường Hà. Nỗi đau trong mắt hắn dường như còn hơn cả lúc đột phá đêm qua, như bị vạn con kiến cắn xé. Trong mắt nàng thoáng qua một tia đau lòng, rồi nghiêm túc đáp lại: “Vì sao lại không thể vì bảo vật?”
Triệu Trường Hà lớn tiếng: “Đừng gạt ta, ngươi không phải loại người đó!”
“Ngươi hiểu ta được bao nhiêu? Chỉ vì cảm giác ngủ chung giường thôi sao?” Lạc Thất cũng cao giọng: “Ta từ đầu đến cuối đều đang lừa ngươi, ngươi không biết à?”
“Ngươi...”
“Ta từ hôm qua đã có thể giải trận, nhưng vì có ngươi ở bên cạnh nên ta cố tình giả vờ không giải được! Ngươi biết không? Ta vẫn luôn lừa ngươi!”
“...”
“Vốn dĩ hôm nay ta định lẳng lặng tự mình đi lấy, nhưng vì nhiệm vụ nên không thoát thân được. Nhiệm vụ chưa xong lại gặp Nhạc Hồng Linh gây rối, gây rối thì thôi đi, đến cả Chu Tước cũng tới! Làm cho cả cái sơn trại này đổ xô đi tìm!” Lạc Thất càng nói càng tức: “Cả thiên hạ này đang đối đầu với ta hay sao!”
Triệu Trường Hà giật giật khóe miệng: “Được rồi, nhỏ tiếng chút đi. Làm như vợ chồng son cãi nhau không bằng, ngớ ngẩn thật.”
Sắc mặt Lạc Thất có chút kỳ quái, nàng nghiêng đầu, hạ giọng: “Đúng vậy, bên ngoài bây giờ đầy người đang tìm đồ. Dẫn bọn họ tới đây, bảo vật đến tay ngươi cũng sẽ vuột mất thôi.”
Triệu Trường Hà: “...”
“Ngươi rất cần thứ này.” Lạc Thất khẽ nói: “Bất luận là dùng nó để vào Tứ Tượng Giáo, hay đoạt được Huyết Thần Công để ngươi thoát khỏi nỗi đau đớn này, thậm chí... thứ này còn có tác dụng tẩy cân phạt tủy, có thể giúp ngươi khắc phục khuyết điểm luyện võ quá muộn. Ngươi có thể coi nó là vật trong túi, nhưng có bao giờ nghĩ rằng ta cũng rất muốn có nó không?”
Đôi mắt Triệu Trường Hà cuối cùng cũng lay động, hắn thì thào đáp lại: “Ta vẫn nghĩ rằng ngươi và ta có thể cùng dùng nó.”
“Cùng dùng? Vậy sao?” Giọng Lạc Thất có mấy phần phiền muộn: “Ngươi chỉ cân nhắc đến việc ngươi có được nó thì sẽ có lợi ích gì, có bao giờ nghĩ đến nó có ích lợi gì với ta không? Trường Hà, ngươi có biết không, ta đến Bắc Mang sơn chính là vì nó. Nó thậm chí là tâm nguyện từ nhỏ của ta... Nếu cứ trơ mắt nhìn ngươi lấy đi, vậy cả đời này của ta rốt cuộc là vì cái gì chứ...”
Đề xuất Tiên Hiệp: Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng