Đám người Dương gia nghe Quý Phi phân phó liền tản đi. Dương Kính Tu quả thực cũng nên đi tiếp đãi các vị khách khác, ví như Vương gia, không tiện cứ ở mãi đây. Thật ra, đến giờ Dương Kính Tu vẫn không hiểu tại sao Quý Phi lại đến đây. Vừa rồi y đã bóng gió hỏi đủ điều, nhưng Hoàng Phủ Tình toàn nói đông nói tây, căn bản không nhìn ra được chân ý. Dương Kính Tu không tài nào hiểu nổi, đành coi như đây là một loại ám chỉ nào đó của Hoàng đế, có lẽ Hoàng đế muốn truyền đạt một tín hiệu gì đó cho thiên hạ chăng? Hay là đi thảo luận với Vương Đạo Trung vài câu, nói không chừng có thể tham khảo được gì đó.
Dương Kính Tu lưu lại vài nha hoàn, vú già biết điều, cho lui hết đám nam nhân, để Quý Phi có đủ không gian thoải mái, rồi cáo lui rời đi.
Hoàng Phủ Tình vốn chẳng thèm để tâm xem hắn đang suy tính điều gì, nàng quả nhiên rất thong dong ngồi trên ghế gỗ đỏ nhấp trà, nhìn tiểu nha đầu đang bứt rứt bất an phía trước, trong lòng sảng khoái khôn tả. Thân phận Chu Tước có thể gây khó dễ cho Hạ Trì Trì, thân phận Quý Phi có thể trị nha đầu Thôi gia, lại còn có thể chọc tức Đường Vãn Trang. Nhìn khắp thiên hạ, còn có ai làm được! Nếu nói đây là một kỷ nguyên lịch sử tái hiện Tam Quốc tranh bá, thì bản thân thỏa thỏa là Tào Ngụy mạnh nhất, lại còn là nhân thê, quả là khớp!
Bên kia có một Gia Cát phiên bản nữ, lại còn vừa từ Kinh Tương ra... Chỉ có điều bây giờ nàng đang ở trong trạng thái chẳng Gia Cát chút nào, trông chẳng khác gì một kẻ ngốc, không đáng để đối đầu.
Tiểu nha đầu này... Đáng tiếc đây không phải Hợp Phì, nhưng cũng chẳng xa lắm... Bắt đầu từ bây giờ, viện tử của Triệu Trường Hà chính là Hợp Phì của ngươi, đừng hòng bước vào!
Hoàng Phủ Tình hoàn toàn quên mất vị trí này thực ra cũng chẳng cách Xích Bích bao xa, đắc ý đến mức suýt nữa đã vắt chéo chân, ung dung nói: “Ngươi tên là Ương Ương đúng không?”
Thôi Nguyên Ương quả thực không biết vị Quý Phi này là thế nào, nhưng Thôi gia dù có lớn lối đến đâu cũng phải giữ đủ quy củ bề mặt, nàng thành thật đáp: “Bẩm nương nương, Ương Ương là nhũ danh, đại danh là Nguyên Ương.”
“Nữ tử thường không được xếp theo chữ lót, lệnh tôn lại dùng chữ ‘Nguyên’ để đặt tên cho ngươi, đây là đặt kỳ vọng rất cao vào ngươi nha, phải chăng ngụ ý nữ nhi đâu có thua kém nam nhi?”
“Chắc, chắc là vậy.” Thôi Nguyên Ương gãi đầu: “Cha rất thương ta.”
“Theo ý này, Thôi gia hẳn là muốn tìm một người ở rể đúng không?” Hoàng Phủ Tình từng bước dẫn dắt: “Vậy ngươi ở trước mặt bàn dân thiên hạ mà đeo dính lấy một nam nhân như vậy, có phải là không hay lắm không?”
Thôi Nguyên Ương: “?”
Mắc mớ gì tới ngươi chứ... Khoan đã. Hít... Đây là Quý Phi, nếu Triệu đại ca thật sự là hoàng tử, vậy đây chính là tiểu nương của huynh ấy, vị này không lẽ là đại diện cho Hoàng đế đến để bày tỏ ý kiến? Nếu vậy thì vấn đề lớn rồi...
Mặt Thôi Nguyên Ương tái mét: “Nương nương... Chuyện này...”
“Hơn nữa, theo bản cung được biết, sinh thần của ngươi là cuối năm, hình như còn thiếu nửa năm nữa mới chính thức xem như trưởng thành nhỉ?”
“Thật ra cuối năm ngoái là đủ rồi.”
Cái gì gọi là đủ, cách dùng từ này... thật không nỡ nhìn thẳng. Hoàng Phủ Tình điểm đến là dừng: “Bệ hạ rất quan tâm đến hôn sự này.”
Lần này Thôi Nguyên Ương thật sự đứng ngồi không yên, cảm thấy có lẽ mình nên về thương lượng với cha một chút... Chuyện này nếu Hoàng đế thật sự quan tâm, e là rất phức tạp, con thỏ nhỏ như nàng tự mình không phân tích nổi.
“Sắc trời sắp tối rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.” Hoàng Phủ Tình hài lòng nâng chén trà tiễn khách, nói lời thấm thía: “Mọi việc đừng quá nhảy nhót, nên cân nhắc đến gia phong của Thôi gia một chút.”
Cũng không biết ý thật là đừng quá lanh chanh, hay là đừng có mà nhảy. Tóm lại, Thôi Nguyên Ương bị chấn chỉnh một phen, ủ rũ cúi đầu về viện tử của mình, nhìn bức tường ngăn cách với viện bên cạnh mà không dám đi qua.
***
Kỳ thực, sau khi đám đông ồn ào tản đi, ai về chỗ nấy, Triệu Trường Hà mới có chuyện đứng đắn để làm. Thọ yến của Dương Kính Tu là ngày kia, lúc này khách khứa vẫn chưa tụ tập ăn uống tiệc tùng. Chỉ có người tự xưng đã lui về ở ẩn là Dương Bất Quy đang ngồi trong viện của hắn, đối ẩm cùng hắn.
“Người bên cạnh Triệu huynh thật đáng sợ.” Dương Bất Quy hít một hơi khí lạnh: “Ngay cả Thôi Nguyên Ương ở bên cạnh huynh mà tính công kích cũng mạnh như vậy, giống như một con thỏ xù lông.”
“Ương Ương rất ngoan mà...”
“Vâng vâng vâng.” Dương Bất Quy nói: “Bên Tứ Tượng Giáo của Hạ Thánh Nữ thì sao? Hồi Lang Gia luận kiếm, tình ý của nàng đối với huynh ai cũng nhìn thấy. Lần này huynh thật sự muốn đính hôn với Thôi gia, không dám tưởng tượng Hạ Thánh Nữ sẽ phản ứng thế nào.”
Triệu Trường Hà liếc nhìn hắn một cái: “Này Dương huynh, đừng nói với ta là huynh có ý với Trì Trì nhé.”
Dương Bất Quy cúi đầu uống rượu, trầm mặc một lúc lâu mà không hề phản bác: “Quả thật có chút hứng thú, ta cũng nhìn ra Vương Chiếu Lăng cũng có ý với nàng. Hạ Trì Trì vốn được cho là yêu nữ họa loạn giang hồ, có thể khuấy đảo các nhà thành một mớ hỗn loạn... Có lẽ là vì có huynh, nên nàng đối với nam nhân khác không thèm liếc mắt.”
Thần sắc Triệu Trường Hà có chút kỳ quái, nghe người khác nói thích nữ nhân của mình... lại còn nói một cách quang minh lỗi lạc, không khiến người ta phản cảm. Hắn lại bất giác nhớ tới, lúc ở Lang Gia luận kiếm, những người có thể ngang hàng với Thôi Nguyên Ương về cả năng lực lẫn gia thế cũng có một vài người, nhưng chẳng có thế gia tử đệ nào tỏ ra hứng thú với nàng, ngược lại ai cũng thích Trì Trì. Phiên bản yêu nữ lại càng thu hút đám công tử thế gia hơn chăng?
“Đương nhiên, Triệu huynh và nàng quen biết nhau từ lúc cơ hàn, tình cảm ấy người khác không ghen tị nổi. Ta cũng chỉ nói vậy thôi, nếu thật sự yêu say đắm một yêu nữ, e là sẽ bị gia phụ đánh chết. Sự tồn tại của Triệu huynh cũng xem như đã sớm ngăn chặn phiền não cho nhà ta rồi.” Dương Bất Quy cười ha hả, nâng chén kính: “Còn phải cảm ơn Triệu huynh đã giúp bắt Dương Kiền Viễn.”
Triệu Trường Hà uống cạn, hỏi: “Trì Trì tiếp xúc với huynh xong mới đi tìm Dương Kiền Viễn à?”
“Ừm... Tứ Tượng Giáo muốn hợp tác với Dương gia, Dương Kiền Viễn thật ra chỉ là một cái cớ để chúng ta khéo léo từ chối, ta thực sự không ngờ nàng lại thật sự mạo hiểm vào Côn Lôn để làm chuyện đó, may mà có Triệu huynh tương trợ...”
Có lẽ chính việc Trì Trì xách Dương Kiền Viễn trở về đã khiến ngươi càng thích nàng hơn... Triệu Trường Hà không bận tâm những chuyện này nữa, hắn nhìn ra vấn đề cốt lõi hơn: “Tại sao Tứ Tượng Giáo lại muốn hợp tác với Dương gia? Dương gia đã để lộ ra biểu hiện gì khiến Tứ Tượng Giáo cảm thấy có thể tranh thủ sao?”
Dương Bất Quy khẽ nheo mắt, nhìn hắn không nói.
“Yên tâm, ta sẽ không phá hỏng chuyện của Tứ Tượng Giáo... Chuyện Tương Dương không biết có tính là vậy không, nhưng ta thấy về bản chất vẫn là phá hoại chuyện của Di Lặc và Vương gia, chứ không phải trực tiếp nhắm vào Tứ Tượng Giáo, nếu không lúc trước Chu Tước Tôn Giả gặp ta, thái độ đã không đơn giản như vậy.” Triệu Trường Hà nói: “Ta sở dĩ hỏi Dương huynh điều này, không liên quan đến Tứ Tượng Giáo... mà là vì tại hạ đến đây, cũng là để bàn chuyện hợp tác với Dương gia.”
Dương Bất Quy nói: “Lần này chúng ta nam hạ Tương Dương, chỉ là xuất binh hiệp phòng, chứ không phải bản thân muốn nam hạ khuếch trương.”
“Ta biết.”
“Bước tiếp theo của Triệu huynh và Đường thủ tọa, hẳn là dốc toàn lực bình định Giang Nam, triệt để diệt trừ mối họa Di Lặc. Vậy tìm chúng ta hợp tác thì có ích gì chứ, các ngươi cũng đâu cần chúng ta phái chút binh lực đi tham gia trận chiến này.”
“Nói chính xác thì, thứ ta cần là sức mạnh Địa Bảng thứ mười của lệnh tôn. Lần trước, thần phật chi ảnh sau lưng Di Lặc, hiền phụ tử đều có mặt tại hiện trường, đều đã tận mắt trông thấy. Ta cần tập hợp tất cả lực lượng có thể đoàn kết, dốc toàn lực vào trận chiến này. Mà lệnh tôn trước đây đã tham gia vây công Di Lặc, nếu thật sự để hắn chạy thoát, sau này Dương gia có lẽ cũng sẽ gặp chút hậu hoạn, ta nghĩ lệnh tôn hẳn sẽ rất sẵn lòng hợp tác với ta thêm một lần nữa.”
Dương Bất Quy cười cười: “Chỉ có vậy thì không đủ để Đường thủ tọa cũng phải đích thân tới... Triệu huynh có ý khác, không ngại nói thẳng.”
“Vương gia sẽ không mong chúng ta dễ dàng tiêu diệt Di Lặc, để rồi Đường gia hình thành đại thế ở Giang Nam. Bọn họ rất có khả năng sẽ phá rối chúng ta. Ta không trông cậy Dương gia có thể hỗ trợ hiệp phòng Tương Dương lần nữa, nhưng hy vọng Dương gia ít nhất đừng ngả về phía bọn họ trong chuyện này, nếu không chúng ta sẽ rất bị động.”
Dương Bất Quy nhìn chăm chú Triệu Trường Hà hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Vốn dĩ Triệu huynh không quan tâm ai tạo phản, bây giờ lại mọi chuyện đều vun vén, trước sau mâu thuẫn, Triệu huynh tự mình điều tiết thế nào? Cụ thể là giữa Tứ Tượng Giáo và Đường thủ tọa.”
Triệu Trường Hà nói: “Có lẽ mọi người có chút hiểu lầm... Ta đến bây giờ cũng không quan tâm lắm ai tạo phản. Sở dĩ phản Di Lặc, là vì hắn rác rưởi hơn, còn Vương gia, thuần túy là vì bọn họ muốn giết ta. Còn Đường thủ tọa, ta càng hy vọng nàng quy ẩn điền viên, đừng quản những chuyện phiền phức này nữa, chứ không phải muốn nàng quản lý một cách thoải mái hơn.”
Dương Bất Quy không để ý đến những lời dông dài của Triệu Trường Hà, mà lại bắt được một chữ: “Hơn?”
Di Lặc “rác rưởi hơn”, điều này nói rõ kẻ hiện tại cũng rất rác rưởi, mới có thể dùng chữ này.
Triệu Trường Hà đang mắng Hạ Long Uyên.
Triệu Trường Hà không trực tiếp trả lời, ngược lại nói: “Dương huynh cũng không cần thăm dò ý tứ của ta mãi... Thật ra ta nhìn thiên hạ thế nào, Dương gia cũng chưa chắc quan tâm. Ta lại cảm thấy điều Dương gia thật sự quan tâm hơn là, từng một thời cùng Thôi Vương tề danh, mà nay sự tồn tại của Dương gia lại không cao như vậy... Dương huynh cũng trầm mặc ít nói đi nhiều, đâu có được phong thái hăng hái như Vương Chiếu Lăng, Thôi Nguyên Ung?”
Nụ cười trên mặt Dương Bất Quy tắt ngấm.
Triệu Trường Hà nói: “Bất luận các ngươi xem thường cái dũng của thất phu thế nào, nhưng Loạn Thế Bảng ở đó, thế nhân đều quan tâm. Dương gia mấy đời không có ai lên Thiên Bảng, liệu có lo lắng gia tộc sẽ xuống dốc không?”
Dương Bất Quy chậm rãi nói: “Triệu huynh bóc vết sẹo của chúng ta ra, rốt cuộc là muốn nói điều gì?”
Triệu Trường Hà nói: “Dương gia có thể trở thành đỉnh cấp thế gia, truyền thừa hiển nhiên sẽ không thua Thôi Vương, nhưng lại bắt đầu đi xuống, cũng không hẳn là vì tư chất các ngươi không theo kịp.”
Dương Bất Quy thản nhiên nói: “Tư chất chúng ta quả thực ngu dốt, không bì được với thiên tài của Thôi Vương.”
“Hà tất phải giấu ta?” Triệu Trường Hà quả quyết nói: “Dương gia tất nhiên đã xảy ra chuyện gì đó, mà Tứ Tượng Giáo chính là nhìn ra điểm này mới cảm thấy có thể cùng các ngươi bàn chuyện hợp tác. Nếu đã như vậy, tại sao lại không thể nói chuyện với ta? Nói không chừng chuyện các nàng không giải quyết được, ta lại có thể.”
Dừng một chút, hắn bỗng nhiên lại nói: “Dương gia trước nay chưa từng khoa trương tổ chức thọ đản gì, ta rất nghi ngờ thọ yến lần này, có liên quan đến chuyện đó.”
Dương Bất Quy nhìn chằm chằm Triệu Trường Hà một lúc lâu, bỗng nhiên cười một tiếng: “Ta sẽ chuyển đạt ý của Triệu huynh đến gia phụ, Triệu huynh cứ an tọa. Hai ngày này thọ yến chưa bắt đầu, hy vọng Triệu huynh ở đây chơi vui vẻ.”
Nói xong, hắn đứng dậy thi lễ, cáo từ rời đi.
Triệu Trường Hà tiễn hắn ra ngoài, quay đầu nhìn cánh cửa sân đóng chặt của Đường Vãn Trang ở sát vách, thầm nghĩ Đường Vãn Trang hẳn là đang nghe những lời đối thoại này, không biết có suy nghĩ gì.
Hôm nay Hoàng Phủ Tình và Ương Ương lần lượt nhảy ra thể hiện, không biết vị sư phụ tỷ tỷ này có chịu nổi không... Mới theo đuổi được một nửa thôi, biến thành tình trạng này liệu có toang không...
Triệu Trường Hà đau đầu gõ cửa, định bắt chuyện vài câu, nhưng bên trong không có chút động tĩnh, không ai ra mở cửa.
Triệu Trường Hà sờ cằm nghĩ nghĩ, quay về viện của mình, trực tiếp trèo tường.
Chỉ cách một bức tường, có thể cản được ai chứ...
Đầu vừa mới nhô ra khỏi tường viện, Bão Cầm đã ôm một cây chổi lớn trong tay, bay vọt lên, bổ thẳng vào đầu hắn: “Dâm tặc, biết ngay ngươi sẽ trèo tường mà, chờ ngươi đã lâu rồi!”
Đường Vãn Trang ngồi trong sân đọc sách, không thèm ngẩng đầu lên: “Hành vi leo tường trèo mái, làm nhục sư môn. Về chép lại ‘Thần Nông Bản Thảo Kinh’ một trăm lần, để tỉnh táo lại.”
Triệu Trường Hà không dám đánh thật với Bão Cầm, chỉ biết ôm đầu thụt lại, thầm kêu toang rồi.
Nàng thật sự nổi giận rồi, chắc chắn nàng sẽ nghĩ rằng giữa hai người vốn dĩ không nên xảy ra chuyện gì, cớ sao phải đi tranh giành tình nhân với những nữ nhân khác? Toang thật rồi... Làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, bóng váy đỏ lướt qua cửa, Hoàng Phủ Tình xông vào, giọng đầy quyến rũ: “Lần trước đã nói, lần sau gặp lại, ngươi không ăn ta, ta cũng sẽ ăn ngươi.”
Đường Vãn Trang đang đọc sách ở sát vách liền vểnh tai lên.
Rất nhanh, nàng nghe thấy câu tiếp theo, một giọng nói yêu mị đến tận xương tủy: “Ở ngay bên cạnh Triều Đình thủ tọa mà ăn vụng Quý Phi, kích thích không?”
Giọng nói thanh lãnh của Đường Vãn Trang phiêu đãng dưới ánh trăng: “Yêu phụ, ngươi dám!”
Đề xuất Tiên Hiệp: Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)