Logo
Trang chủ

Chương 40: Chuyện gì đến rồi sẽ đến

Đọc to

Trong phòng trại chủ, rượu ấm thịt ngon, chậu than ấm áp. Nhìn Nhạc Hồng Linh vui vẻ ăn thịt, trong lòng Triệu Trường Hà thầm một tiếng than: nếu như trước đây Hạ Trì Trì ở đây có điều kiện như bây giờ thì tốt rồi... Nàng chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Hiện tại kiếm tiền chỉ là một đám ngốc nghếch đến khiêu chiến cho không tiền, mà Triệu Trường Hà nhận thấy kinh nghiệm thực chiến của mình càng ngày càng vững, nhưng so với trước kia lại thiếu một thứ. Đó là không có sư phụ chỉ điểm, tựa như thầy bói xem voi. Dù là tâm pháp Hạ gia, hay khinh công, hay Huyết Sát Công cùng Huyết Sát đao pháp, hiện tại hắn chỉ có thể tự mình cân nhắc, dựa theo bí tịch cùng đồ phổ mà luyện tập. Sai lệch hay không không thể xác định, cũng không còn một Tôn Giáo Tập oai hùng tận tình chỉ điểm: "Một đao này của ngươi chưa đủ chặt chẽ", "Biên độ xoay eo ngươi rất lớn". Có thể đột phá nội ngoại nhị trọng thiên hay không, thiếu hỏa hầu nào cũng chỉ là cảm giác cá nhân, không có ai với kinh nghiệm dày dặn nói ngươi một câu: "Ngươi luyện không sai biệt lắm, hôm nay có thể thử một chút đột phá".

Nhiều chuyện, sau khi mất đi mới biết được, có hay không, khác biệt rất lớn. Hắn chung quy chỉ là một người mới luyện võ hai tháng, còn chưa đến trình độ tự điều tra sai lầm dựa trên kinh nghiệm, trong lòng vẫn rất mơ hồ (giống như coder tìm bug vậy). Nhưng bây giờ được dẫn tới cửa Nhạc Hồng Linh, nàng có thể đem giáo chủ của Tôn giáo tập ấn xuống đánh, cũng có thể đánh một đám Tôn giáo tập. So với tình cảm nam nữ, Triệu Trường Hà càng để ý đến chính là bây giờ thật sự có người chỉ điểm, lão sư này còn trâu bò hơn cả giáo chủ.

Về chuyện tình cảm nam nữ có tưởng niệm hay không? Không biết được. Nàng xinh đẹp như vậy, bình thường mà nói thì nam nhân đều có ý tưởng. Nhưng so với trước đây sống chung với Hạ Trì Trì mà nói, Triệu Trường Hà cảm thấy nếu không có chuyện đó thì sẽ thuận tiện hơn, tự nhiên hơn. Cái hố này của nàng làm hắn nhức cả trứng, vô duyên vô cớ thêm nhiều chuyện rắc rối. Nàng không cùng mình kéo những đề tài xấu hổ kia, chợt nói ra chuyện chính sự, có phải cũng ý thức được điểm này hay không? Vì thế mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn, ít nhất là trên mặt ngoài.

Nếu Hạ Trì Trì ở đây, hơn phân nửa sẽ trợn mắt rồi bật cười nói: "Thật là gianh hồ hảo hán chi ngôn." Thần tình kia của nàng, như hiện ra trước mắt vậy. Nàng như đang ăn giấm của Nhạc Hồng Linh... Kỳ thực cũng không cần như vậy.

Nhạc Hồng Linh ăn no uống đủ, thoải mái quệt miệng, chậm rãi nói: "Ta không phải sư phụ của ngươi, chỉ là bằng hữu trao đổi, ngươi cũng không cần ngồi nghiêm chỉnh như thế."

"Ngươi có phải hiểu lầm gì không... Ta nói ta đang nghĩ về nữ nhân, ngươi có tin không?"

Triệu Trường Hà mặt không đổi sắc đáp: "Từ khi ngươi rơi xuống hố, cảm giác ngưỡng mộ phong thái đại hiệp Nhạc Hồng Linh đã sớm không còn."

Nhạc Hồng Linh suýt sặc, một lúc lâu mới nói: "Ta cũng không cần ngươi ngưỡng mộ... Ta không hiểu Nhạc Hồng Linh kỳ quái trong lòng ngươi ra sao. Sao ta cảm thấy bộ dáng nghiêm túc ngày đó của ngươi là giả bộ? Rõ ràng trong bụng đang thầm cười nhạo ta..."

Triệu Trường Hà cười buồn: "... Thật cảm động, ngươi cười qua."

Nhạc Hồng Linh không màng để ý, nói đến vấn đề chính: "Ta đã quan sát rất nhiều chiến cuộc của ngươi, nhiều hơn ngươi tưởng tượng."

Triệu Trường Hà ngước nhìn nàng. Ngươi rình mò một nam nhân sao lại có thể nói đắc ý như thế, lúc ta tắm ngươi quan sát rồi sao... A quên đi.

"Cơ sở luyện của ngươi cực kỳ vững chắc, mắt tới đâu đao tới đó, cương nhu tùy tâm, đầu óc hoạt bát, không câu nệ tiểu tiết. Chỉ cần tiếp tục thực chiến, tích góp kinh nghiệm, ngươi sẽ hiểu rõ chiêu số mà phát huy. Về kỹ xảo, ta không có gì để dạy nhiều, ngươi chỉ cần đao pháp mạnh hơn là được."

Triệu Trường Hà hồ nghi: "Đơn giản vậy sao? Đao pháp của ta nên xử lý theo kiểu khác để hay hơn không? Chính ta cũng không xác định được, hoàn toàn dựa vào bản năng. Có phải cần ai đó có kinh nghiệm nói: chiêu vừa rồi làm như thế này sẽ tốt hơn, để ta tự tổng hợp kinh nghiệm? "

"Ngươi nghĩ được như vậy là đủ rồi."

"A?"

"Ngay từ đầu đã cần như vậy. Nhưng ngươi đã ra tay rồi, sao còn trông chờ mỗi trận chiến đều có sư phụ nhắc nhở? Chỉ có thể dựa vào chính mình. Có thể tự ngẫm lại, tổng kết, quy nạp, hấp thu nhiều kinh nghiệm hơn trong mỗi trận chiến hay không, đây cũng là một phần thiên phú. Nếu không thì chỉ là con sên theo sau mông sư phụ thôi."

"Ta mới học hai tháng!"

Nhạc Hồng Linh bình tĩnh nói: "Ngươi là Triệu Trường Hà. Học võ tháng một, đao bổ nhị trọng, tự thân leo lên Tiềm Long bảng, uy chấn Mang Sơn. Thế giới này được mấy người như ngươi? Thật sự cho rằng Tiềm Long Nhị Bách Ngũ là cùi bắp sao? Đó là sự khẳng định mà hàng trăm triệu người dù muốn cũng không đạt được."

Triệu Trường Hà dở khóc dở cười: "Thật sự cám ơn. Được rồi, ngươi nói ta cần đao pháp cường đại hơn, có gì cho ta tham khảo chút được không?"

"Thật đúng là không khách khí."

Nhạc Hồng Linh trợn mắt: "Không có."

"Ối!"

"Những năm gần đây ta khiêu chiến rất nhiều, giết không ít người, đạt được đao pháp bí tích đồ phổ quả có thật, nhưng nói thật Huyết Sát đao pháp rất lợi hại, ta có những đao pháp kia chưa chắc đã tới đẳng cấp này. Nếu ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi tham khảo, xem như đá trong núi, từng hòn, hiểu thêm công phu các nhà. Trước mắt ta khuyên ngươi luyện chủ đạo Huyết Sát đao pháp."

Nói xong, Nhạc Hồng Linh từ dưới gầm bàn lấy ra một bọc hành lý, lục ra vài quyển sách ném qua.

"Ngươi còn mang theo hành lý đến đây..."

"Sớm đã nói ta đến nương tựa ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ lừa ngươi sao?"

"...... Khó nói."

Triệu Trường Hà nhận lấy, không kìm được hỏi: "Huyết Thần Công đều bị ngươi vượt cấp đánh bại, ngươi nói Huyết Sát Công cấp thấp hơn mà phụ trợ Huyết Sát đao pháp rất lợi hại, nghe sao cũng không hợp lý."

Nhạc Hồng Linh bật cười: "Sở học của ta chưa chắc hơn Huyết Thần Công."

Triệu Trường Hà hiểu ngay. Công pháp muốn xem ai luyện. Cùng là Huyết Sát Công và Huyết Sát đao pháp, Hoàng phó đà chủ cũng luyện, thế mà lại bị Triệu Trường Hà trong ba chiêu đả bại. Không phải Huyết Thần Công rác rưởi, mà là Tiết giáo chủ dở.

Nhạc Hồng Linh nói tiếp: "Huyết Sát Công không phải công pháp phụ trợ cấp thấp hơn Huyết Thần Công, nó là con đường tắt tách ra từ Huyết Thần Công. Nội ngoại cùng Huyết Thần Công kiêm tu, Huyết Sát Công chuyên tu khí huyết. Dù bất công, nhưng thuận tiện, nội công tu hành khí huyết thuộc hạng số một số hai. Chỉ thiếu sự nội ngoại hòa giải, điểm yếu rõ ràng nên không nhiều người tu đến tinh thâm, cái này ngươi so với ta rõ ràng hơn."

Triệu Trường Hà hơi gật đầu: "Quả thật ta tự luyện thấy Huyết Sát Công rất mạnh, tưởng rằng do thiếu kiến thức chưa từng thấy ngoại công cao cấp mới có ảo giác này. Giờ nghe ngươi nói, có lẽ nó thực sự mạnh."

"Nhưng mà..."

Nhạc Hồng Linh do dự nói: "Nhược điểm công pháp này không chỉ là dễ ảnh hưởng lý trí và tu hành thống khổ."

Triệu Trường Hà mở to mắt: "Bình thường công pháp có một tác dụng tiêu cực đã không tệ rồi, cái này lên tới hai rồi, còn chưa dừng? Còn gì nữa?"

"Có." Nhạc Hồng Linh nói: "Chẳng lẽ ngươi không thấy, ngươi giết người càng nhiều, công pháp phản hồi cho ngươi càng uy lực?"

Triệu Trường Hà ngẩn người, đúng vậy, thậm chí bí tịch công pháp cũng ghi rõ, kể cả những ai luyện Huyết Thần Công cũng tồn tại điều này. Huyết Thần Giáo giết người như ngóe là gốc lập giáo. Hai chữ Huyết Sát không chỉ bao gồm khí huyết mà còn sát khí. Giết người càng nhiều, càng dưỡng sát khí, một thư sinh văn nhược dùng loại công pháp này chắc chắn không phát huy tốt bằng tên đạo tặc giết người như ngóe. Đặt một xấp giấy giết người chưa hẳn tạo được sát khí gì.

Triệu Trường Hà im lặng, không biết đây là ưu điểm hay nhược điểm. Nghĩ lại công pháp này rất dễ biến người thành đại ma đầu giết người không ghê tay. Sát khí nặng, về sau có dễ ảnh hưởng lý trí không? Hiện tại chưa xảy ra cuồng bạo mất lý trí vì tu hành còn thấp, tương lai tu hành cao hơn thì sao?

Triệu Trường Hà cẩn thận hỏi: "Nội công có giải quyết được những vấn đề này không?"

"Chưa hẳn. Nội công của ngươi ta không thấy rõ đặc tính gì, cũng không biết nó có giúp gì cho tình trạng này không..."

Nhạc Hồng Linh mỉm cười: "Có phải nói nhiều vậy rồi mà hình như không dạy ngươi gì?"

Triệu Trường Hà im lặng: "Ngươi cũng biết. Dù sao cũng giúp ta nhận biết lại tình hình, trong lòng biết thêm điều gì cũng tốt."

"Ta có thể dạy cho ngươi ít nhất ba khía cạnh. Thứ nhất, nội công của ngươi nhất định lai lịch không chính quy, chỉ có chân khí lưu chuyển, không có ai chỉ điểm phương pháp hô hấp thổ nạp và điểm mấu chốt của tâm pháp. Lúc nhập môn không sao, đến muốn đi lên, ngươi sẽ cảm thấy thiếu một thứ, tựa như thiếu chiếc chìa khóa."

Triệu Trường Hà bỗng nhận ra trực giác đúng. Cảm giác đột phá nhị trọng thiếu hỏa hầu, thật sự thiếu hỏa hầu! Nếu không phải Nhạc Hồng Linh đến đây, nhị trọng thiên này kẹt đến khi nào!

"Tâm pháp của ngươi ta có thể dùng sao?"

"Tâm pháp loại này các nhà giống nhau, chỉ tăng cường dẫn dắt, tập trung tinh thần, ngươi hoàn toàn có thể dùng tâm pháp của ta vận hành kinh mạch, tu ra vẫn là chân khí của ngươi, không vấn đề gì."

Như dùng Cửu Huyền đại pháp của Phó Quân Sước rồi vận hành theo Trường Sinh Quyết nhưng cuối cùng vẫn là Trường Sinh Quyết?

Triệu Trường Hà bất chợt nghĩ nhiều đại Đường đồng nhân nếu có Trường Sinh Quyết liền luyện, khả năng cũng kém chút hỏa hầu như mình... Ý nghĩ này bỗng lóe lên, vui mừng nói: "Thỉnh tỷ tỷ dạy ta."

"Trước đó ta đã dạy ngươi hô hấp thổ nạp. Ngồi yên... Không cần khoanh chân, ngồi bình thường cũng được."

Triệu Trường Hà thành thật ngồi xuống.

Nhạc Hồng Linh đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, hơi do dự rồi khom lưng, đưa tay vuốt ve bụng hắn: "Trước là hậu bụng, đúng rồi... Hít sâu, cảm nhận hơi thở vào cơ thể căng phồng, kết hợp nội tức ngươi..."

Nữ sư phụ kề sát người, bàn tay nhỏ nhẹ vuốt ve, hương thơm phả vào mũi, ngọn tóc lướt qua gò má, làm mặt hắn ngứa ngáy, lòng cũng ngứa ngáy.

Triệu Trường Hà bỗng nhiên nhận ra vì sao Nhạc Hồng Linh không muốn thu đồ đệ, không chỉ vì muốn tự tại và mang theo một bình dầu chẳng đi được đâu... Quan trọng hơn là băn khoăn về chuyện này. Võ công truyền thụ khó tránh kề thân, Tôn giáo tập dạy đao pháp đều phải nắm tay nhau từng ngày, các loại búa vào thắt lưng, thậm chí vỗ mông. Lúc này nữ sư – nam đồ, tuổi tác tương đương, nghĩ sao cũng thấy việc dạy học này không hợp lắm.

"Cho ngươi hít sâu một hơi, sao hô hấp lại tán loạn, dồn dập vậy?"

Nhạc Hồng Linh mặt không đổi sắc, giọng rít qua khe răng: "Chẳng lẽ là vì Nhạc Hồng Linh đang ở trong phòng nên ngươi đang nghĩ cách làm sao để chơi sao?"

Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN