"Keng!"
Đao kiếm va nhau, Triệu Trường Hà trượt lui mấy trượng, vội khom người chống đao xuống đất, gắng gượng chặn lại đà lùi.
Ngẩng đầu nhìn lại, trường kiếm của Nhạc Hồng Linh ở phía đối diện khẽ rung lên, gạt phăng viên đá nhỏ mà hắn vừa lén lút ném ra trong lúc lùi lại, rồi mới thong thả thu kiếm vào vỏ. Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.
"Đao pháp của ngươi ngày càng tiến bộ, không ngờ ngay cả chiêu này của ta cũng đỡ được."
"Là tỷ tỷ nhường ta thôi, chứ đã dùng công phu thật đâu."
"Ta chỉ áp chế công lực, chứ kiếm pháp nào có nhường ngươi. Chiêu này biến hóa khôn lường, không biết bao nhiêu kẻ đã ôm hận dưới nó. Ngươi tiến bộ rất nhanh đấy."
Nhạc Hồng Linh cười nói: "Mà này, ngươi rõ ràng là kẻ cương liệt hào hùng, vung đao lên là có thế không thể đỡ, sao lúc giao đấu lại toàn dùng âm chiêu thế? Cái trò ném đá tung hỏa mù này học của ai vậy?”
Mặt Triệu Trường Hà đanh lại: "Học được thủ pháp ám khí sao có thể lãng phí được. Đây đều là nhờ tỷ tỷ dạy dỗ cả."
"Này, ta đâu có dạy ngươi cái thói vô sỉ này! Sao ngươi không rắc vôi bột luôn đi!"
Ánh mắt Triệu Trường Hà lóe lên, dường như nghĩ tới ai đó, một lúc lâu sau mới nói: "Trong túi ta quả thật có một bao vôi... Nhưng luyện tập với tỷ thì dĩ nhiên sẽ không dùng rồi."
"...Ngươi sau này ra ngoài chớ có nói ta dạy võ công cho ngươi đấy, ta gánh không nổi cái tiếng xấu này đâu."
"Đánh thắng mới là quan trọng nhất, Loạn Thế Thư cũng cho là vậy."
Hai người vừa đấu võ mồm vừa quay về phòng, nhưng bước chân lại bất giác chậm dần, rồi dừng hẳn, không ai nói thêm lời nào.
Nhạc Hồng Linh đã ở đây nửa tháng. Nàng không thể nào cứ ở mãi nơi này để thật sự làm một "Áp Trại phu nhân". Triệu Trường Hà vẫn luôn cực kỳ cẩn trọng gìn giữ mối quan hệ trong sáng với nàng, tuyệt không để nảy sinh sự mập mờ như với Lạc Thất trước đây, hy vọng có thể khiến nàng yên tâm ở lại... Nàng quả thật cũng đã ở lại lâu hơn dự kiến, từ hai ba ngày, thành ba năm ngày, rồi lại thành nửa tháng...
Nhưng cuối cùng rồi cũng phải đi.
Trận tỷ thí hôm nay, về cơ bản đã ngầm tuyên bố mọi chuyện sắp kết thúc, chỉ là đang đợi nàng chính thức nói lời từ biệt mà thôi...
Mấy ngày nay, Triệu Trường Hà biết mình đã tiến bộ đến mức nào, dùng hai chữ "thoát thai hoán cốt" để hình dung cũng không hề quá lời. Những chỉ điểm về công pháp, ám khí... tạm không nhắc đến, chỉ riêng đao pháp thực chiến thôi đã là một trời một vực.
Trước kia hắn luôn cảm thấy sức chiến đấu của mình rất mạnh, có thể vượt cấp... Nhưng ở cái chốn hoang vu này, đối thủ toàn là lũ tôm tép riu thì có ý nghĩa gì? Ngươi đã từng thấy tuyệt chiêu đỉnh cao là thế nào chưa? Từng thấy chiêu thức biến ảo tùy tâm chưa? Từng thấy sự dung hợp diệu kỳ của trăm ngàn môn phái chưa? Từng thấy những ý tưởng thần sầu trong chiến đấu chưa? Đây là những điều mà không một pho công pháp nào có thể thay thế được.
Những trận chiến trước kia vĩnh viễn không thể mang lại cho hắn những trải nghiệm này. Đây chính là Tiềm Long đệ nhị, là Nhạc Hồng Linh danh chấn thiên hạ, Tôn Giáo Tập còn không xứng xách giày cho nàng. Có thể tưởng tượng được, đao pháp và năng lực thực chiến của hắn đã tiến bộ vượt bậc đến mức nào.
Nhạc Hồng Linh còn đưa cho hắn những đao phổ khác, giúp tư duy hạn hẹp chỉ biết dùng Huyết Sát Đao chém giết của hắn được khai thông triệt để. Hắn đã thấy được trời cao đất rộng, thấy được tư tưởng của các môn phái khác, cũng bắt đầu dung hợp chúng vào lĩnh ngộ đao pháp của riêng mình.
Triệu Trường Hà biết, tiếp tục luyện tập thế này ý nghĩa cũng không còn lớn nữa... Dù kinh nghiệm giang hồ của Nhạc Hồng Linh có phong phú đến đâu, nàng cũng chỉ là một người. Cứ mãi giao đấu với một người thì có ích gì? Vẫn còn giang hồ rộng lớn, còn vạn vạn võ giả đang chờ hắn đến lĩnh giáo.
Nàng dạy hắn cách thính thanh biện vị, cách cảm nhận để tìm ra kẻ địch, chẳng phải là hy vọng một ngày nào đó hắn có thể tự mình bước chân vào giang hồ hay sao?
Nhạc Hồng Linh "bù đắp đã đủ", "ý niệm thông suốt", cũng đã viên mãn rồi. Ngày viên mãn, cũng là ngày rời đi.
Duyên đến đây là hết.
Hai người dừng chân ngoài cửa phòng, nhìn nhau, dường như đều đang đợi đối phương lên tiếng trước, nhưng lời nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng, không sao thốt ra được.
Hồi lâu sau, Triệu Trường Hà mới tìm được một lý do cực kỳ vụng về: "Hôm nay là Nguyên Tiêu, ở lại qua hết tết rồi hãy..."
Một bụng lời từ biệt sầu não của Nhạc Hồng Linh đều bị câu nói này chọc cho bật cười. Nàng đang định nói gì đó thì thần sắc đột nhiên khẽ động.
Ngay khi nàng phát hiện ra điều bất thường, Triệu Trường Hà cũng đã quay đầu nhìn ra ngoài tường viện: "Ai đó!"
Nhạc Hồng Linh thoáng mỉm cười hài lòng. Triệu Trường Hà của hiện tại quả thật đã học được rất nhiều thứ. Tiếng gió rất nhỏ do kẻ địch thi triển khinh công lướt qua, trước kia hắn sẽ không thể nghe thấy, chỉ tưởng là một cơn gió thoảng, nhưng bây giờ đã có thể phân biệt được có kẻ địch tới.
Triệu Trường Hà như vậy, hành tẩu giang hồ đã không còn vấn đề gì nữa.
Trên tường viện đột nhiên xuất hiện một gã đại hán cao lớn thô kệch, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Không ngờ ngươi chỉ mới Huyền Quan nhị trọng mà đã phát hiện được động tĩnh của bổn tọa."
Triệu Trường Hà thản nhiên đáp: "Ngươi là ai? Giả thần giả quỷ, xưng cái gì mà bổn tọa."
Gã đại hán cười nói: "Bổn tọa là Lâm Phi Hổ của Hắc Hổ Bang, tiểu tử nhà ngươi đã nghe qua chưa?"
Triệu Trường Hà đã nghe qua. Lăn lộn ở khu này lâu như vậy, sao có thể không biết đến những tay hảo kiệt có máu mặt ở vùng phụ cận? Bang chủ Hắc Hổ Bang Lâm Phi Hổ, cũng là một tên cướp đường, Huyền Quan tứ trọng.
Sắc mặt Triệu Trường Hà ngưng trọng, cảm thấy có chút đau đầu. Xem ra việc mình dựng bia khiêu chiến vẫn là quá ngông cuồng rồi. Cứ tưởng cường giả chân chính sẽ không đến mức không hiểu khái niệm Tiềm Long Bảng là gì, ai ngờ lại có kẻ ngốc nghếch thế này thật, một Huyền Quan tứ trọng lại đi khiêu chiến một kẻ nhị trọng ư? Chút thể diện cũng không cần sao?
Hắn đang nghĩ vậy thì thấy Lâm Phi Hổ nhìn chằm chằm Nhạc Hồng Linh, cất tiếng cười ha hả: "Quả nhiên, quả nhiên! Nghe nói Áp Trại phu nhân nơi này rất giống Nhạc Hồng Linh, bổn tọa đặc biệt đến xem, quả nhiên rất giống! Tiểu nương tử, đi theo thằng nhóc này thì có tiền đồ gì, theo bổn tọa đi!"
Nói xong, gã như chim ưng sải cánh, lao vút xuống phía Nhạc Hồng Linh, một bàn tay to chụp thẳng tới.
"?"
Triệu Trường Hà và Nhạc Hồng Linh đồng thời mở to hai mắt.
Tưởng ngươi đến khiêu chiến Tiềm Long Bảng, hóa ra là vì chuyện này à? À mà đúng, ngươi đúng là đang "khiêu chiến" Tiềm Long Bảng thật.
"Phụt" một tiếng, kiếm quang lóe lên, ráng hồng đầy trời.
Triệu Trường Hà giật giật khóe miệng, thu lại thanh đao vừa rút ra. Tên này đã chọc phải Nhạc Hồng Linh, muốn giành con mồi với nàng, sao mà giành nổi...
"Ngươi, ngươi... Mẹ nó, ngươi thật sự là Nhạc Hồng Linh... Con mẹ nó..."
Lâm bang chủ kia vẻ mặt không thể tin nổi, ôm lấy cổ họng lảo đảo lùi lại, lời còn chưa dứt đã ngã vật xuống đất, chết không nhắm mắt. Cho đến lúc chết, gã vẫn không hiểu, tại sao lại là Nhạc Hồng Linh thật sự... Tại sao Nhạc Hồng Linh lại ở đây làm Áp Trại phu nhân...
Triệu Trường Hà khoanh tay đứng một bên, lặng thinh. Lũ ngốc các ngươi, sao cứ thích tìm đường chết như vậy...
Nhạc Hồng Linh thu kiếm vào vỏ. Bầu không khí vốn đang không biết phải nói gì, nay bị chuyện bất ngờ này làm gián đoạn, nàng vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Xem ra ta thật sự phải đi rồi. Không phải tấm bia của ngươi gây phiền phức, mà là ta bắt đầu gây phiền phức cho ngươi."
Triệu Trường Hà khổ sở nói: "Mấy kẻ này chắc chắn là do Phương Bất Bình giật dây. Tỷ ở đây, phiền phức còn có thể bị tỷ chém, tỷ đi rồi ta chẳng phải sẽ càng thê thảm hơn sao?"
"Ngươi sợ sao? Bị một tên phân đà chủ tầm thường như vậy nhắm vào."
Triệu Trường Hà không nói gì.
"Dù sao cũng cần một cái cớ để rời đi, ta đã tìm được rồi, ngươi cần gì phải nói toạc ra..." Giọng Nhạc Hồng Linh chợt dịu đi, nàng khẽ nói: "Mấy ngày nay, trong lòng ta hiểu cả. Chuyện hiểu lầm lúc đầu khiến cả hai đều khó xử, là ngươi đã luôn cố gắng giữ khoảng cách, không hề nhân cơ hội trêu chọc... Triệu Trường Hà quang minh lỗi lạc, là chân hào kiệt. Ngược lại trong lòng ta luôn canh cánh, không thể cứ mãi đóng giả làm Áp Trại phu nhân này được, cuối cùng vẫn phải đi thôi."
Triệu Trường Hà thở dài: "Đâu có tốt đẹp như vậy, chẳng phải ta còn muốn giữ tỷ lại ăn tết sao?"
"Tết này qua đi còn có tết khác, lễ hội thì thiếu gì. Duyên phận đã đến đây, kéo dài thêm cũng có ích gì."
Nhạc Hồng Linh nói xong, xoay người vào phòng. Lúc bước ra lần nữa, nàng đã thay lại bộ xiêm y màu đỏ mà nàng yêu thích, trên tay xách theo hành lý. Dáng vẻ của thổ phỉ sơn trại, của Áp Trại phu nhân, đã như mây khói thoảng qua, không còn tìm thấy nữa.
Triệu Trường Hà vẫn lặng lẽ đứng tại chỗ, không nói một lời.
Nhạc Hồng Linh sải bước đi ra. Lúc đi ngang qua Triệu Trường Hà, nàng tiện tay vỗ nhẹ vào vai hắn: "Đi rồi, đương gia. Giang hồ sóng to gió lớn, mong rằng sau này lòng ngươi vẫn như vậy. Đến lúc đó nếu có duyên, Nguyên Tiêu lại gặp!"
Triệu Trường Hà lặng lẽ đứng trên đỉnh núi, nhìn bóng áo đỏ xa dần, chợt nhớ tới con Thanh Tông Mã của nàng, hẳn là vẫn đang được nuôi trong thành – nàng vốn dĩ chưa bao giờ thuộc về nơi này. Nhìn thì như ra đi đột ngột, nhưng thực ra nàng có thể rời đi bất cứ lúc nào, nửa tháng này đã là đủ dài rồi... Nếu chuyện này mà rơi vào mắt kẻ có tâm như Thôi Nguyên Ung, chỉ sợ cằm cũng rớt xuống đất.
Nhạc Hồng Linh từng cho rằng sự quen biết này đã đảo lộn hình tượng trong lòng mình, nhưng tiếp xúc lâu rồi mới thấy vẫn như cũ, chưa bao giờ thay đổi.
Nghe tin ma giáo tấn công, ngàn dặm báo tin.
Giữa đường cứu thiếu niên xa lạ, tiến cử tập võ.
Tưởng thiếu niên gặp nạn, khắp thiên hạ truy tìm.
Nay chỉ điểm thành tài, tiêu sái rời đi.
Thật may mắn, lần đầu tiên ta nhìn thấy giang hồ này, lại là một Nhạc Hồng Linh trượng nghĩa hào hiệp. Bất luận ta ở trong ma giáo hay sào huyệt thổ phỉ này đã thấy bao nhiêu xấu xa, những nhân vật xung quanh có tầm thường đến đâu, thì vẫn có "Lạc Nhật Hồng Linh Ánh Vãn Hà". Vì nàng, giang hồ vẫn ở đó.
Triệu Trường Hà quang minh lỗi lạc, mỹ nhân ở chung phòng mà không nổi tà niệm? Chẳng qua là hắn không muốn giấc mộng giang hồ của mình bị vấy bẩn mà thôi.
Triệu Trường Hà quay đầu lại, hoàng hôn buông xuống phía sau, trăng non treo trên ngọn liễu.
Tết Nguyên Tiêu ư? Có liên quan gì đến mình đâu...
Mấy ngày đặc huấn này, nội ngoại kết hợp, Huyền Quan tam trọng đã không còn xa nữa.
Nàng không thuộc về nơi này?
Ta hình như cũng không thuộc về nơi này.
Ngày ta đột phá Huyền Quan tam trọng, cũng là lúc đao xuất Bắc Mang.
Đề xuất Voz: Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái