Mưa vẫn không ngớt, Thôi Nguyên Ương ôm đầu đi theo Triệu Trường Hà xuyên qua núi. Nàng nhìn hắn vô cùng quen thuộc tìm được một hốc núi rồi chui vào, sau đó lại lôi ra một ít lá khô, nhóm lên một đống lửa. Rất nhanh, một chỗ trú chân ấm áp đã được dựng lên.
Bọn họ đổi chỗ không chỉ vì những thi thể khắp nơi trông thật gai mắt, mà chủ yếu là không muốn gặp phải những kẻ "trú mưa" khác. Sát khí khắp nơi lúc này đều kỳ lạ nhắm vào Thôi Nguyên Ương, Triệu Trường Hà không thể không cẩn thận hơn vài phần. Sơn động giữa chốn hoang sơn dã lĩnh này, đâu phải ai cũng tìm được!
Thôi Nguyên Ương ôm gối ngồi bên đống lửa, tay cầm chiếc áo lông thỏ hơi ẩm hong qua hong lại, muốn cởi ra mà không dám. Bên trong, nàng chỉ mặc một chiếc yếm nhỏ thêu hình uyên ương hí thủy.
Triệu Trường Hà chẳng buồn để tâm nàng nghĩ gì, cứ thế cởi áo khoác, để mình trần mà hong khô y phục.
Thôi Nguyên Ương không dám nhìn thẳng vào thân thể của hắn, quay đầu đi lẩm bẩm: "Sơn phỉ thô bỉ."
Triệu Trường Hà lười đáp lại. Sáng nay ngươi còn nhìn trộm ta luyện đao, có phải chưa từng thấy đâu, bây giờ lại giả vờ e thẹn... Ta cũng đâu có phát thú tính mà đè ngươi ra.
Thôi Nguyên Ương mắng không lại Triệu Trường Hà, đành trút giận lên ông trời: "Thời tiết quỷ quái, phiền chết đi được!"
"Mưa xuân dầm dề vốn là chuyện thường tình. Không có mưa xuân thì lấy đâu ra vụ thu cho nhà các ngươi." Triệu Trường Hà vừa hong quần áo vừa thở dài: "Mà ta nói này, với đầu óc của ngươi bây giờ, chẳng lẽ không nên vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc là ai muốn giết ngươi sao? Ngươi từng đắc tội với kẻ nào chưa?"
Thôi Nguyên Ương thất thần lắc đầu. Từ nhỏ đến lớn, nàng là tiểu thư được chúng tinh phủng nguyệt, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, làm sao có thể đắc tội với ai được? Nếu nhất định phải nói, thì thỉnh thoảng có quở trách hạ nhân, nhưng cũng không đến mức khiến người ta ghi hận trong lòng, chỉ vì chút chuyện nhỏ đó mà bỏ tiền thuê sát thủ giết người sao? Chuyện này thật khó mà đoán được.
Triệu Trường Hà cũng thấy vô cùng khó hiểu. Một tiểu cô nương như nàng thì đắc tội được với ai chứ? Tranh chấp lợi ích? Nàng có dính dáng gì đến lợi ích của ai đâu. Nếu nói Thôi gia có cừu gia thì còn bình thường, nhưng nhắm vào một tiểu cô nương như vậy thì có ý nghĩa gì? Nếu nói là muốn bắt nàng về giày vò thì còn có thể hiểu được, chứ thuê sát thủ ám sát thì để làm gì? Hoàn toàn chỉ để trút giận sao? Đương nhiên, nếu có kẻ muốn trút giận thì cũng không có gì lạ, trên đời này người như vậy đâu có thiếu... Nhưng nếu là thế thật thì đúng là không tài nào đoán ra.
Không đúng!
Triệu Trường Hà bỗng giật mình: "Ngươi chạy đi tìm ta giữa đường, có bao nhiêu người biết?"
Thôi Nguyên Ương ngẩn ra: "Người trong nhà chắc đều biết... Người ngoài thì không ai biết cả..."
"Đúng rồi đó!" Triệu Trường Hà kêu lên: "Cho dù nhà ngươi có gấp gáp sai người đi tìm, nhưng ngươi mới đi được bao lâu chứ? Các nơi lúc này hẳn là vừa nhận được tin tức và bắt đầu tìm kiếm mới phải, vậy mà thích khách đã tìm tới tận cửa rồi! Thời gian này không khớp, không thể là người ngoài thuê sát thủ."
Thôi Nguyên Ương sững sờ, thì thào không dám tin: "Là người trong nhà? Ai trong nhà lại muốn giết ta chứ?"
"Không những là người trong nhà ngươi, mà còn là kẻ biết rõ ngươi chạy đi tìm ta, như vậy mới có thể tìm được chỗ của ngươi nhanh đến thế." Triệu Trường Hà mặt không đổi sắc: "Ngươi có nghĩ đó là Thôi Nguyên Ung không? Hắn ta là người phù hợp nhất với điều kiện này."
"Không thể nào!" Thôi Nguyên Ương lớn tiếng phản bác.
Triệu Trường Hà lắc đầu, hắn cũng cảm thấy không thể nào. Thôi Nguyên Ung muốn giết muội muội mình, chỉ cần đi cùng một kẻ ngốc như nàng ta là đã có cả trăm cách ra tay rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ. Cho dù là cố ý đợi sau khi nàng rời đi để thoát khỏi diện nghi vấn, thì thực ra mối liên quan này cũng không thể rũ sạch. Ai cũng biết muội muội đi du ngoạn cùng ngươi, kết quả lại chết ở bên ngoài, trách nhiệm này ngươi thoát làm sao được, chắc chắn phải gánh. Hiện tại, người sốt ruột nhất chính là Thôi Nguyên Ung mới đúng.
"Không phải Thôi Nguyên Ung, thì ngược lại có thể là kẻ muốn đổ tội cho Thôi Nguyên Ung, khiến hắn mang tiếng không chăm lo cho muội muội, dẫn đến cái chết oan uổng của nàng." Triệu Trường Hà cười nhạt: "Xem ra nhà ngươi cũng có chuyện tranh giành quyền thừa kế nhỉ? Thế hệ này của Thôi gia, người lên Tiềm Long Bảng chỉ có một mình Thôi Nguyên Ung thôi sao? Những người khác thì thế nào?"
Thôi Nguyên Ương cắn môi dưới, không nói lời nào.
Có lọt vào Tiềm Long Bảng hay không, thực ra cũng không có nghĩa là những người khác không ưu tú bằng Thôi Nguyên Ung, dù sao Loạn Thế Thư cũng chỉ dựa vào chiến tích để xếp hạng. Người khác có thể chiến tích không lẫy lừng, nhưng thực lực vẫn có. Huống chi thế gia lựa chọn gia chủ chưa chắc đã dựa vào thực lực, thân phận đích trưởng tử còn quan trọng hơn. Chỉ cần thực lực và nhân phẩm không quá tệ đến mức khiến cả tộc phản đối, thì địa vị đích trưởng tử cơ bản không ai có thể lay chuyển.
Thôi Nguyên Ung và Thôi Nguyên Ương đều do chính thất trưởng phòng sinh ra. Thôi Nguyên Ung nhìn qua không phải trưởng tử, trên hắn còn có một người huynh trưởng... Nhưng vị huynh trưởng này lại do trắc thất sinh ra. Nói cách khác, đừng thấy Thôi Nguyên Ương gọi Thôi Nguyên Ung là nhị ca, thực chất hắn mới là đích trưởng tử.
Thân phận cao quý nhất, lại là Tiềm Long đệ tam, danh tiếng lừng lẫy, gần như đã được định sẵn là gia chủ đời tiếp theo của Thôi gia, những người khác đứng trước hắn quả thực không có chút sức cạnh tranh nào.
Nhưng nếu hắn xảy ra chuyện thì sao? Tội danh hại chết muội muội có đủ nặng không? Khó nói, nhưng chắc chắn là đủ sức nặng.
Ít nhất, huynh đệ cùng cha cùng mẹ với Thôi Nguyên Ương không chỉ có một mình Thôi Nguyên Ung. Trưởng phòng không chỉ có đích tử, mà còn có thứ tử. Các phòng khác có đang nhòm ngó hay không, ai mà biết được. Thế hệ này của Thôi gia, nhân đinh hưng vượng lắm.
Nhưng nếu dựa theo suy luận này, kẻ khả nghi nhất lại chính là huynh đệ ruột thịt của Thôi Nguyên Ương. Khả năng này khiến nàng toàn thân tê dại, hồi lâu không nói nên lời.
Triệu Trường Hà nói: "Sao không nói gì? Ta không hiểu chuyện nhà ngươi, việc này cần ngươi nói rõ tình hình để ta phân tích."
Thôi Nguyên Ương ngập ngừng hồi lâu mới lắp bắp kể lại tình hình đại khái.
Triệu Trường Hà nghe xong mà mặt mày co giật. Nào là trưởng phòng, thứ phòng, rồi đích trưởng, đích thứ, đủ các loại, nghe xong đầu óc hắn như muốn nổ tung. Mãi một lúc lâu sau hắn mới hiểu ra, chuyện của đại gia tộc đúng là phiền phức.
Hắn ôm đầu nói: "Ngươi đừng vội làm ra vẻ trời sập. Chưa chắc đã là huynh đệ ruột của ngươi, có thể là người khác. Vấn đề quan trọng hơn mà chúng ta phải đối mặt bây giờ là... Ta có thể đánh không lại sát thủ."
Thôi Nguyên Ương cũng nghĩ tới chuyện này. Nếu là con cháu Thôi gia bỏ tiền ra treo thưởng, số tiền thưởng có khi còn nhiều hơn cả nghìn lạng hoàng kim của Triệu Trường Hà. Sát thủ tham tài kéo đến đâu phải chỉ có hạng Huyền Quan tam tứ trọng, cao thủ mạnh đến mức nào cũng khó mà nói.
Thực ra, tiền thưởng của Triệu Trường Hà cũng có thể dẫn tới những kẻ địch rất đáng sợ, nên hắn mới cần phải che giấu hành tung. Hiện tại chưa có nhân vật tầm cỡ nào tìm tới cửa, chẳng qua là do chưa gặp phải vận rủi thôi. Làm gì có sát thủ nào vừa hay có hứng thú với khoản tiền thưởng này, lại vừa hay rất mạnh, lại vừa hay ở ngay gần đây? Cho dù ở gần, thì dựa vào đâu mà tìm được bọn họ? Hàn Vô Bệnh cũng phải tìm từ một nơi rất xa mới tới được. Tên thích khách vừa rồi cũng chỉ là vào miếu sơn thần trú mưa rồi tình cờ gặp được món hời. Yếu tố mấu chốt để họ gặp nhau là tất cả đều đang trú mưa ở miếu sơn thần, chứ không phải bọn họ bật ra-đa lên mà dò tìm.
Cho nên, cao thủ chắc chắn có, chỉ là nhất thời chưa gặp phải mà thôi. Triệu Trường Hà mới chỉ là Huyền Quan tam trọng, có thể đối phó được mấy người?
Nếu chỉ có một mình Triệu Trường Hà thì rất đơn giản, chẳng ai biết hắn sẽ đi đâu. Chỉ cần hắn không đầu óc ngu muội muốn làm anh hùng mà chạy tới võ quán báo danh "Triệu Trường Hà", thì một tháng sau trời mới biết hắn ở chỗ nào. Chẳng mấy chốc chuyện này sẽ chìm vào quên lãng.
Nhưng Thôi Nguyên Ương thì phải về nhà. Vị trí của Thanh Hà vẫn luôn ở đó, người khác không cần tìm họ, chỉ cần bố trí người ở các tuyến đường dẫn đến Thanh Hà để ôm cây đợi thỏ là được, làm sao họ thoát?
"Bây giờ nhà ngươi đã có động tĩnh, liệu có thể phái cao thủ ra tiếp ứng trên mọi nẻo đường không..." Triệu Trường Hà nói rồi lại nhanh chóng tự phủ định: "Hình như cũng không thực tế. Bọn họ làm sao biết ngươi đang bị ám sát? Phần lớn chắc sẽ nghĩ ngươi bỏ đi theo dã nam nhân, ngay cả cáo thị tìm người cũng không dám đăng."
Thôi Nguyên Ương cúi đầu, đôi tai thỏ trên áo choàng như muốn rũ xuống tận đất. Bỏ nhà đi nhất thời thì sảng khoái thật, nhưng trời mới biết lại gặp phải phiền phức thế này... Giờ phút này, thiếu nữ mới thực sự cảm thấy Triệu Trường Hà mắng mình là đúng. Nàng đúng là một đại ngốc tử.
"Ta có một ý này," Triệu Trường Hà vuốt cằm, "e là có thể ảnh hưởng tới danh dự của ngươi."
Thôi Nguyên Ương tò mò hỏi: "Ý gì?"
"Chúng ta không đi Thanh Hà nữa, mà ngược lại, đi một con đường khác. Ví như đi ngắm Yên Vũ Giang Nam, hay xem phong cảnh Mạc Bắc. Chính lão tử cũng không biết phải đi đâu, bọn chúng lại không có thiên nhãn, dựa vào đâu mà tìm được chúng ta? Chỉ là sau này, khi nhà ngươi biết được tung tích của ngươi, có khi nửa năm một năm đã trôi qua. Trong đầu bọn họ có khi đã nghĩ sẵn cả tên cháu ngoại rồi, người trong thiên hạ cũng sẽ biết cả..."
Thôi Nguyên Ương há miệng, không biết phải đáp lại thế nào.
Triệu Trường Hà tựa người vào vách động, nhắm mắt dưỡng thần: "Còn một cách khác gọn gàng dứt khoát hơn. Chúng ta ngay bây giờ ngày đêm chạy về Thanh Hà. Lệnh treo thưởng vừa mới ban ra, người biết còn chưa nhiều, khả năng có kẻ giăng thiên la địa võng chặn ngươi là không tồn tại. Nói cách khác, muốn về thì phải về cho nhanh. Đợi đến lúc những kẻ hám lợi vừa mới hành động, thì ngươi và ta đã về đến Thanh Hà rồi."
Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch)