Lại là một tiểu trấn chìm trong màn mưa bụi mịt mù. Từ khi luyện võ, thân thể cường tráng hơn nên hắn cũng chẳng ngại dầm mưa. Giờ đây, Triệu Trường Hà bắt đầu thấy Thôi Nguyên Ương mắng cái thời tiết quái quỷ này cũng có lý.
“Thanh Minh thời tiết vũ phân phân”, thi nhân có thể ung dung ngâm vịnh, chứ kẻ lữ hành như hắn thì chỉ muốn chửi thề. Huống hồ đây là hành trình ngàn dặm bôn ba, một đường chịu đủ giày vò, đâu phải chỉ đơn giản là sang làng bên cạnh thăm họ hàng.
Thời xưa đi lại bất tiện là thế, nên mỗi lần ly biệt mới sinh ra vô số thiên cổ tuyệt cú. Bởi lẽ nào ai biết được một lần chia tay này, cách nhau vạn dặm sơn hà, liệu có ngày tương kiến?
Vừa mới được con tuấn mã, hắn lại đâm ra lo lắng cho Đạp Tuyết Ô Chuy, sợ nó dầm mưa sinh bệnh, dù hắn cũng chẳng biết ngựa có sợ mưa hay không. Cái vẻ tiêu sái lúc rời đi đã sớm bị màn mưa bụi gột sạch, tâm trạng chợt trùng xuống. Hắn bất giác thấy nhớ Ương Ương, không biết nàng ở nhà có đang khóc không.
Thế mới hiểu được cái gọi là: “Thí vấn nhàn sầu đô kỷ hử? Nhất xuyên yên thảo, Mãn thành phong nhứ, Mai tử hoàng thời vũ.”
Có lẽ lúc này, Ương Ương tựa lầu trông xa, trong lòng cũng là những vần thơ này chăng?
Thôi rồi, lại bắt đầu đa sầu đa cảm. Cũng lạ, kiếp trước hắn vốn là sinh viên khoa văn, thơ từ học câu trước quên câu sau, trả hết cho thầy cô. Vậy mà giờ đây, rời xa trường lớp, lăn lộn giang hồ nửa năm, trong đầu lại văng vẳng bao áng thơ văn. Chẳng biết là do tu luyện nên trí nhớ tốt hơn, hay vì giấc mộng giang hồ mưa đêm vốn hợp với thi hứng, giống như khi đối mặt với Nhạc Hồng Linh, hắn cũng thường trở nên văn vẻ hơn lệ thường.
***
"Tiểu nhị, trông giúp ta con ngựa, cho nó ăn loại cỏ tốt nhất."
Triệu Trường Hà dắt ngựa đến trước cửa tửu lâu, gọi tên tiểu nhị đang ngắm ngựa không chớp mắt, rồi mới ló đầu vào trong xem có tửu khách nào đang chửi mình là gã ngốc không.
Tiểu nhị vội đón: "Khách quan cứ yên tâm, chúng ta trông ngựa nuôi ngựa là chuyên nghiệp nhất! A, quả là một con ngựa tốt!"
"Hả?" Trong mắt Triệu Trường Hà loé lên vẻ cảnh giác. Quái lạ, chẳng lẽ còn có cái trò cướp ngựa, trộm ngựa trên giang hồ sao?
Tiểu nhị quyến luyến vuốt ve bộ lông của Đạp Tuyết Ô Chuy, cười nói: "Khách quan mời vào trong, ngài còn chưa nói muốn dùng gì mà."
"À… cứ tùy tiện cho ta bát mì. Dù ta có đói chết cũng không thể để ngựa của ta đói được."
Tiểu nhị trong lòng thầm cảm thông, đổi lại là gã cũng sẽ làm vậy. Đây thực sự là một con khoái mã hiếm có! Triệu Trường Hà chợt nghĩ, con ngựa này mà ở thời hiện đại chắc cũng thuộc dạng hàng hiệu phiên bản giới hạn… Thôi gia tuỳ tiện tặng cho hắn, một câu cũng không hỏi.
"Các ngươi nghe gì chưa? Gần đây trên giang hồ lại xuất hiện thêm một ác nhân nữa."
Lời thoại này quen thuộc quá, Triệu Trường Hà lệ rơi trong lòng, ngồi xuống một góc nghe xem người ta nói xấu mình thế nào.
"Đúng vậy, Hàn Vô Bệnh quả thật tàn độc, Kiếm Lư là nơi xuất thân của hắn mà, vậy mà một hơi giết sạch ba mươi hai sư huynh đệ."
Triệu Trường Hà: "..." Không phải chuyện của mình.
"Sao dạo này toàn xuất hiện loại phản đồ thế nhỉ? Lần trước có Triệu Trường Hà, lần này lại có Hàn Vô Bệnh."
Triệu Trường Hà: "Vẫn có phần của ta à?"
"Ha ha, Hàn Vô Bệnh thì hung ác thật, nhưng Triệu Trường Hà vẫn thú vị hơn. Lần trước chẳng phải hắn ngàn dặm hộ tống Thôi gia tiểu thư đó sao? Ai cũng tưởng lần này hắn được làm rể Thôi gia, ai ngờ Thôi gia vẫn cái tính đó, không chấp nhận thân phận sơn phỉ, đá hắn đi rồi. Đúng là chém giết một hồi công cốc, không biết giờ hắn có đang trốn ở đâu khóc hu hu không nữa…"
"Càng nghĩ càng thấy gã này thật đáng thương, muốn nữ nhân nào là không được nữ nhân đó, hết Nhạc Hồng Linh lại đến Thôi Nguyên Ương. Hà tất phải vậy, thực tế một chút không tốt hơn à…"
"Đấy không phải là ngươi sao?"
"A ha ha, nói có lý! Ta muốn phong cho Triệu Trường Hà là kẻ xui xẻo nhất Tiềm Long Bảng! Có ai phản đối không?"
"Ta phản đối." Triệu Trường Hà không nhịn được nữa: "Các ngươi có thể nói sang chuyện của Hàn Vô Bệnh được không? Suốt ngày Triệu Trường Hà, ta nghe đến phát ngán rồi, có gì hay ho đâu?"
"Ngươi là ai? Bọn ta thích nói về Triệu Trường Hà đấy, ngươi quản được chắc? Cưỡi được con khoái mã là hay lắm à? Có phải ngươi cho rằng Thôi Nguyên Ương nên thuộc về công tử nhà ngươi, nên nghe đến tên Triệu Trường Hà là không thoải mái đúng không? Bọn ta lại cứ ủng hộ Triệu Trường Hà chiếm được Thôi Nguyên Ương đấy, ngươi cắn ta à?"
Triệu Trường Hà bất đắc dĩ ăn mì: "Được thôi, nếu Triệu Trường Hà ở đây chắc cũng phải cảm ơn sự ủng hộ của các vị. Các vị cứ tiếp tục."
Một người khác nói: "Thật ra Thôi gia cũng muốn che mắt thiên hạ thôi. Triệu Trường Hà và Thôi Nguyên Ương đi cùng nhau nhiều ngày như vậy, cô nam quả nữ, chuyện gì mà chưa làm? Tiểu thư nhà bọn họ còn gả đi được sao?"
"Cũng chưa chắc. Suốt chặng đường kề cận sinh tử như thế, còn có tâm trí làm chuyện đó à? Ta thì không tin. Thôi gia đã dám làm vậy, ắt có cách chứng minh tiểu thư nhà mình vẫn còn trong sạch. Biết đâu Triệu Trường Hà chỉ là hữu danh vô thực, thực chất là kẻ bất lực thì sao?"
"Ha ha ha, huynh đài cao kiến! Cũng rất có khả năng này!"
Gân xanh trên trán Triệu Trường Hà nổi lên. Tưởng là một đám người hâm mộ, hoá ra toàn là một lũ chỉ thích châm chọc hắn.
"Cứ chờ ba năm sau xem, biết đâu gã đó thật sự có thể leo lên Nhân Bảng. Ta chưa từng thấy ai luyện công nhanh như vậy, cũng chưa từng nghe nói qua."
"Thế nên Thôi gia lần này, cũng không phải hoàn toàn tính toán vô ích? Tốt xấu gì cũng chừa lại một con đường lui."
"Đúng vậy, dù khó, nhưng với vị kia mà nói thì chưa chắc đã không có cơ hội. Nếu thật có ngày đó, ta mời mọi người uống rượu!"
Lại có người vì chuyện hôn sự của mình mà mời kẻ khác uống rượu… Các ngươi còn tự tin hơn cả ta nữa.
Triệu Trường Hà vừa ăn mì, vừa có chút xuất thần. Giao ước giữa hắn và Thôi gia quả thật đã có hiệu quả. Danh dự của Ương Ương không bị tổn hại gì, phần lớn mọi người vẫn cho rằng không thể có chuyện gì xảy ra. Mà Thôi gia cũng không đến nỗi bị chê là vong ân phụ nghĩa, dù sao đức tính của thế gia là vậy, có thể để lại cho ngươi một tia hy vọng đã là tốt lắm rồi. Hóa ra làm người tốt không được, làm kẻ xấu nhưng chừa lại một con đường lui thì mọi người lại không chửi bới, có phải là đạo lý này không?
Mà thanh danh của Triệu Trường Hà hắn trên giang hồ cũng không tệ như trước, không còn là loại sơn phỉ phản đồ nữa, mà là một kẻ nghĩa bạc vân thiên hộ tống tiểu cô nương. Mọi người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chắc cũng giơ ngón tay cái tán thưởng. Sau đó lại bị người ta đuổi đi, tình tiết này quả thực quá quen thuộc, giống như một thần tượng bình dân… Mặc dù fan toàn là fan "đen".
Quan trọng hơn là, đi suốt chặng đường, hắn phát hiện lệnh truy nã đã được thu hồi. Giờ đây hắn không còn là loại sơn phỉ mang trọng tội không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời nữa.
Sau cơn mưa trời lại sáng.
May mà chịu đựng nghe một đám người nói xấu mình, cuối cùng cũng đến hồi kết. Mọi người nói về Triệu Trường Hà mãi cũng chán, chuyển sang Hàn Vô Bệnh:
"Trước đây không nghe nói Hàn Vô Bệnh là người của Kiếm Lư, ta còn tưởng gã là độc hành hiệp khách. Vừa rồi ai nói hắn xuất thân từ Kiếm Lư thế?"
"Thật con mẹ nó, trên giang hồ có thể tạo dựng được danh tiếng, có mấy ai không có sư thừa? Ngay cả Nhạc Hồng Linh cũng xuất thân từ một môn phái tam lưu, Triệu Trường Hà còn đang dùng công pháp của Huyết Thần giáo. Một mình ư? Dù thật sự là độc hành hiệp khách thì cũng do ẩn sĩ cao nhân dạy dỗ, làm gì có độc hành hiệp khách nào chân chính từ trong khe đá chui ra?"
"Vậy tại sao hắn lại trở mặt với Kiếm Lư?"
"Cái này ta không biết. Kiếm Lư Chi Chủ chính là cao thủ xếp thứ tám trên Địa Bảng, không biết có tự mình ra tay giải quyết tên phản đồ này không?"
"Cường giả nào lại nhàm chán đến mức đi giải quyết một tên phản đồ? Tiết Thương Hải còn chưa lên Nhân Bảng, cũng đâu có tự mình đi tìm Triệu Trường Hà tính sổ. Ai cũng có việc của người nấy, rảnh rỗi đâu mà làm mấy chuyện đó."
Triệu Trường Hà ôm đầu. Nói chuyện Hàn Vô Bệnh thì cứ nói đi, ta thật sự muốn nghe chuyện của vị này, cớ sao câu nào cũng phải lôi ta vào? Liên quan cái rắm gì đến ta chứ…
Kết quả nghe nửa ngày, một chút tin tức hữu dụng cũng không có. Cái gọi là "giang hồ đồn đại" chính là chuyện gì cũng có thể nói, nhưng nội tình thực sự thì mấy ai biết, toàn là đoán mò, thật dễ khiến người ta lạc lối.
"Muốn tìm hiểu về Hàn Vô Bệnh ư?"
Đột nhiên có người ngồi xuống đối diện hắn, cười nói: "Thật ra có một nơi có thể hỏi, nơi đó có thể giúp ngươi biết được hầu hết mọi tin tức trên giang hồ một cách nhanh nhất."
Triệu Trường Hà ngẩng đầu nhìn, là một trung niên nhân tướng mạo bình thường, không có gì đặc biệt. Hắn vàm vạp mấy hơi hết sạch bát mì, thản nhiên nói: "Ta muốn biết về Hàn Vô Bệnh, có thể tự mình đi hỏi hắn. Chẳng qua ngồi đây ăn cơm, tò mò nghe ngóng một chút thôi, đừng tưởng ta hứng thú với chuyện ngồi lê đôi mách của kẻ khác."
Trung niên nhân sắc mặt khẽ biến.
Triệu Trường Hà cười cười: "Ta có mấy lời muốn phiền ngươi chuyển tới Đường thủ tọa."
Trung niên nhân chắp tay: "Mời nói."
Triệu Trường Hà chậm rãi lau miệng: "Thứ nhất, ta có hẹn với người khác, phải đến Cổ Kiếm Hồ phó ước, không có thời gian quản chuyện khác. Không phải ai bảo ta đi đâu là ta phải đi đó."
Trung niên nhân bất đắc dĩ nói: "Đề nghị của Đường Thủ Tọa là, Cổ Kiếm Hồ hiện tại phong vân khó lường, tốt nhất nên tránh đi."
Triệu Trường Hà không chút lay động: "Đã nhận lời phó ước, dù là núi đao biển lửa ta cũng sẽ đi. Huống chi chỉ là chút phong vân cỏn con. Hàn Vô Bệnh đến được, sao ta lại không đến được?"
Trung niên nhân thở dài: "Một lời hứa nặng tựa ngàn vàng, nói được làm được, tại hạ khâm phục. Nhưng trên đường đi quả thật có núi đao biển lửa. Huyết Thần giáo đã có cao tầng đến đối phó ngươi. Danh tiếng của ngươi càng lớn, bọn chúng càng mất mặt, không thể nhịn được nữa. Nếu ngươi bằng lòng nói chuyện với chúng ta, việc này chúng ta có thể giúp ngươi giải quyết. Nếu không, e rằng ngươi khó mà đến được Cổ Kiếm Hồ."
"Không cần các ngươi giải quyết. Chuyện của Huyết Thần giáo, xem như là ân oán cá nhân của ta, ta sẽ tự mình xử lý, không phiền đến nhân tình của các ngươi." Triệu Trường Hà bỗng bật cười: "Huyết Thần giáo mất mặt nhất, chẳng phải là chuyện Tiết giáo chủ bị người ta vượt cấp đánh bại hay sao?"
Trung niên nhân lại thở dài.
"Thứ hai, mặc dù ta từ chối, nhưng không phải ta có ý kiến gì với ngươi… Chỉ là nếu Đường Vãn Trang muốn nói chuyện với ta, ta hy vọng nàng có thể tự mình đến gặp. Ta chán ngấy cái trò vòng vo tam quốc này rồi."
Triệu Trường Hà đứng dậy: "Lão bản, tính tiền!"
Đề xuất Voz: Tín Dụng Đen