Rời khỏi tửu lâu, mưa cũng vừa tạnh, tâm tình Triệu Trường Hà tốt lên không ít. Lại thấy con khoái mã của mình đang ung dung gặm cỏ, không hề bị trộm mất, lòng hắn lại càng vui vẻ.
Nghĩ kỹ lại cũng phải, có ai dám trộm ngựa của hắn kia chứ? Chẳng lẽ không thấy thanh đại đao khủng bố hắn đang đeo sau lưng hay sao.
Triệu Trường Hà thưởng cho tiểu nhị một mẩu bạc vụn rồi định nhảy lên ngựa, nhưng bỗng nhớ ra điều gì, hắn lại đặt chân xuống, cúi người kiểm tra kỹ càng bàn đạp và yên ngựa xem có gì khác thường không. Sống an nhàn ở Thôi gia đã quen, suýt chút nữa hắn đã quên mất những mánh khóe giang hồ này.
Kiểm tra cẩn thận không thấy có gì lạ, Triệu Trường Hà mới thở phào một hơi, xoay người lên ngựa.
Người đàn ông trung niên của Trấn Ma Ty vẫn đứng ở cửa quan sát hắn, thấy vậy cũng lộ vẻ tán thưởng, đưa qua một tờ giấy: "Đây là tư liệu về Hàn Vô Bệnh.”
Triệu Trường Hà cũng không khách khí, nhận lấy trực tiếp: “Đa tạ.”
Vị trung niên đáp: “Tại hạ là Võ Duy Dương của Trấn Ma Ty, có lẽ sau này chúng ta sẽ còn gặp lại. Về phần sóng gió trên đường lần này, Trấn Ma Ty sẽ không nhúng tay, các hạ một đường cẩn trọng.”
Nói xong, thân ảnh gã chợt lóe lên rồi biến mất không thấy đâu. Tốc độ này, ít nhất cũng là Huyền Quan thất bát trọng… Trấn Ma Ty cũng có bản lĩnh đấy chứ.
Triệu Trường Hà lại không mấy cảm khái, Thiên Bảng đệ cửu còn ngồi uống trà trước mặt hắn, hơi đâu mà bận tâm chuyện này. Hắn ngược lại cảm thấy lời của Võ Duy Dương có chút ẩn ý. Lần này trên đường có sóng gió sẽ không nhúng tay, một đường cẩn trọng, vậy sau khi đến nơi thì sao? Có phải đến lúc đó nếu cần giúp đỡ, có thể tìm Trấn Ma Ty ở địa phương không?
Triệu Trường Hà tạm thời không nghĩ nhiều, cưỡi Đạp Tuyết Ô Chuy thong thả đi dọc quan đạo, mở tờ tư liệu Võ Duy Dương đưa cho ra xem xét tỉ mỉ.
Hàn Vô Bệnh, năm nay mười chín tuổi... Không ngờ lại nhỏ hơn cả mình, lúc ở trong ngôi miếu nát kia nhìn không ra a, dáng vẻ lãnh khốc như vậy. Vốn là đệ tử bình thường của Kiếm Lư ở Ba Sơn, tư chất không cao, nhưng nhờ khổ luyện kiếm pháp, nên cũng được xem là đệ tử hạng trung. Con người trầm mặc ít nói, chỉ thích luyện kiếm, quan hệ với mọi người bình thường, không có gì nổi bật.
Ba năm trước, người của Kiếm Lư đến Cổ Kiếm Hồ thử vận may, tìm kiếm cổ kiếm trong truyền thuyết từ thời đại trước để lại. Hàn Vô Bệnh lúc ấy mới Huyền Quan tam trọng, cũng đi theo đội.
Truyền thuyết thần kiếm ở Cổ Kiếm Hồ sở dĩ vẫn luôn thu hút người đến, không chỉ vì những lời đồn đại thần dị từ xa xưa, mà còn vì thỉnh thoảng nơi đây lại có kiếm khí kinh người bốc lên từ lòng hồ. Người đến tìm kiếm thường xuyên bỏ mạng tại đây, nhưng khi điều tra kỹ lại thì không thu hoạch được gì, hoàn toàn không giải thích được kiếm khí từ đâu mà ra.
Chính vì vậy, mọi người đều tin nơi này có thần vật, nhưng lại không có thế lực nào nguyện ý đóng quân lâu dài để tìm kiếm vì sợ chết bất đắc kỳ tử. Do đó, Cổ Kiếm Hồ từ trước đến nay không thuộc về ai, nhưng người đến thử vận may thì bao năm qua chưa bao giờ ngớt.
Thế nhưng bao năm trôi qua, vẫn không ai tìm được gì. Thôi Nguyên Ương trước kia cũng từng nói, Thôi gia đã tổ chức người tìm kiếm nhiều lần mà cũng tay trắng trở về. Thế lực và trí tuệ của Thôi Văn Cảnh đều thuộc hàng đầu đương thời, ngay cả hắn cũng không tìm thấy, người khác lại càng không có cơ hội. Bởi vậy, các thế lực lớn cũng dần từ bỏ việc tìm kiếm, cảm thấy chỉ lãng phí thời gian.
Thế lực lớn thì không có, nhưng hạng người giang hồ muốn thử vận may thì nhiều không kể xiết. Không ai dám ở lại bên hồ, nhưng thành Kiếm Hồ cách đó hơn mười dặm lại cực kỳ phồn hoa náo nhiệt. Số lượng sòng bạc và tửu lâu phục vụ khách giang hồ ở đây có lẽ là độc nhất vô nhị, còn nhiều hơn cả kinh thành, bởi vì khách ngoại lai đổ về đây thực sự quá đông. Điều này cũng hình thành một thế lực địa phương phức tạp, rồng rắn lẫn lộn, mức độ rối ren của nó, tuyệt không phải là nơi để một tân thủ giang hồ Huyền Quan tam tứ trọng có thể tùy tiện dạo chơi.
Hàn Vô Bệnh lúc đó đi theo đội, dĩ nhiên cũng chỉ là theo trưởng bối và sư huynh đệ ra ngoài mở mang tầm mắt, xem như một lần lịch lãm giang hồ do Kiếm Lư tổ chức. Hắn vốn không thân thiết với các sư huynh đệ nên tách ra tự tìm kiếm một mình bên hồ, không ngờ lại kết giao được với một người bạn hợp ý, bèn lập nhóm cùng nhau tầm bảo.
Về phần tại sao một người không giỏi giao thiệp lại có thể vừa gặp đã thân với người khác, tư liệu tình báo của Trấn Ma Ty cũng không thể chi tiết đến mức đó. Dù sao thì đương sự Hàn Vô Bệnh cũng sẽ không chấp nhận để ngươi phỏng vấn, nên chỉ có thể ghi lại sơ lược.
Cổ kiếm không tìm được, nhưng Hàn Vô Bệnh và người bằng hữu này lại gặp vận may chó ngáp phải ruồi, tìm được hài cốt của một vị tiền bối từng bỏ mạng tại đây, thu được một bộ kiếm pháp truyền thừa và một thanh bảo kiếm. Người bạn lấy kiếm, Hàn Vô Bệnh lấy bí tịch, đôi bên cùng có lợi.
Nhưng kết quả lại bị đám sư huynh đệ của Kiếm Lư bắt gặp. Bọn chúng ỷ đông hiếp yếu, nói rằng cả kiếm lẫn bí tịch đều phải thuộc về Kiếm Lư. Cuối cùng, người bạn bị giết, bảo kiếm bị cướp đi. Hàn Vô Bệnh trong cơn phẫn nộ đã xé nát bí tịch, đoạn tuyệt quan hệ với Kiếm Lư.
Từ đó về sau, hắn lưu lạc thiên nhai, càng thêm trầm mặc, sống bằng nghề săn tiền thưởng.
Sự việc rất đơn giản, hồ sơ của Trấn Ma Ty cũng chỉ thuật lại rõ ràng tình huống, nhưng lại khiến Triệu Trường Hà không khỏi xúc động. Hắn thầm nghĩ, câu chuyện của Hàn Vô Bệnh thực ra lại là loại chuyện phổ biến nhất trên giang hồ: ỷ mạnh đoạt bảo giết người, phẫn uất rời đi... khởi đầu này quả là mô-típ cũ rích của chục năm về trước rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hàn Vô Bệnh này rất có nghĩa khí. Ba năm rèn kiếm, đạt tới Huyền Quan ngũ trọng, về tảo mộ cho bạn, diệt sạch kẻ thù, thật thống khoái.
Triệu Trường Hà không nhịn được mở hồ lô rượu ra uống một ngụm: "Thống khoái! Có đối thủ để ước chiến như vậy mới khiến người ta mong chờ, chứ không như mấy tên ngốc kiêu căng trên Bắc Mang, dù có đầy đường cũng chỉ như ruồi nhặng, thật khiến người ta chán ghét."
Nói xong, hắn cất hồ lô đi, rồi đột nhiên vung tay, một đồng xu rít lên bay ra.
Từ trên ngọn cây ven đường, một tiếng kêu thảm vang lên, có kẻ rơi thẳng xuống đất.
"Thật sự cho rằng lão tử đọc sách nhập thần đến mức có người tới gần cũng không biết sao?" Triệu Trường Hà cười dài một tiếng, thúc ngựa đi thẳng: "Núi đao biển lửa trên đường này ư? Chẳng qua chỉ là để mài đao mà thôi!"
"Vút! Vút!"
Phía trước, mấy đạo kiếm quang bùng lên, kiếm khí gào thét, đâm thẳng tới.
Triệu Trường Hà thúc ngựa lao thẳng về phía trước, tay đưa ra sau nắm lấy chuôi đao.
Kiếm tới, ngựa cũng tới.
"Xoẹt!"
Long Tước ra khỏi vỏ, một đường đao cuồng nộ quét ngang.
Đám thích khách đang lao tới đều kinh hãi, nhưng người đã ở giữa không trung thì làm sao tránh được một đường đao rộng đến thế? Mấy thanh trường kiếm đồng loạt va vào lưỡi đao, một tràng âm thanh chói tai vang lên, kiếm gãy, máu tươi văng khắp trời. Đạp Tuyết Ô Chuy lao qua màn mưa máu, Đại Hạ Long Tước hưng phấn ngân lên một tiếng dài.
Phía trước còn có thích khách vốn định ra tay, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thì đều sững sờ, làm sao còn dám động thủ?
Xa hơn một chút, dường như có người mai phục hai bên, chuẩn bị giăng dây để làm ngựa ngã. Triệu Trường Hà mắt tinh nhìn thấy, liền thúc ngựa rẽ ngang, xông thẳng vào ven đường.
Gã nọ còn chưa kịp kéo căng sợi dây, tốc độ của Đạp Tuyết Ô Chuy đã vượt xa dự đoán của hắn. Tay còn chưa kịp giơ lên, ngựa đã đến ngay trước mặt.
Chiều dài thân đao và phạm vi tấn công vượt xa mọi phán đoán...
Những kẻ phía sau chỉ kịp trơ mắt nhìn một đường cong màu đỏ sậm xẹt qua, "soạt" một tiếng, một đao hai đoạn.
Chỉ còn lại nửa thân trên của gã thích khách, đứng sững tại chỗ, tay vẫn còn nắm chặt sợi dây thừng, trong khi Đạp Tuyết Ô Chuy đã vọt xa hơn chục trượng.
"Mặc kệ các ngươi là Huyết Thần Giáo hay Thính Tuyết Lâu, hay là bọn tiểu tặc muốn cướp ngựa đoạt đao..." Triệu Trường Hà thu đao lên ngựa, cười lớn mà đi: "Chuyến này ta không hề che giấu hành tung, muốn đến thì cứ đến!"
Võ Duy Dương đứng từ xa nhìn theo, chậc chậc khen ngợi: "Dũng mãnh đến thế, vậy mà Thủ tọa còn lo hắn gặp nguy hiểm trên đường sao... Người này miệng thì nói không cần chúng ta giúp, nhưng trong lòng e là sớm đã hưng phấn, chỉ sợ đối thủ đến không đủ mạnh mà thôi.”
Cấp dưới bên cạnh thở dài: "Người như vậy, nếu không sớm ngã xuống giang hồ, ắt sẽ tung hoành thiên hạ.”
Võ Duy Dương không trả lời, nhưng trong lòng hiểu rõ ngụ ý của cấp dưới. Người như thế này, tỷ lệ ngã xuống thường khá cao... Nhưng nhớ lại lúc nãy Triệu Trường Hà cẩn thận kiểm tra ngựa trước khi đi, Võ Duy Dương lại cảm thấy, người này không dễ chết.
Đừng thấy hắn hào hùng như vậy, nội tâm lại vô cùng cẩn thận. Ai thật sự xem hắn là kẻ hữu dũng vô mưu, e rằng cỏ trên mộ đã cao ba thước rồi.
"Về bẩm báo Thủ tọa thôi, không biết nàng có thật sự sẽ đích thân đến gặp hắn không," Võ Duy Dương lẩm bẩm một mình: "Kỳ lạ, sự chú ý của Thủ tọa dành cho tên này cũng có chút khác thường."
Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Thế Chiến Hồn