Logo
Trang chủ

Chương 89: Thành Kiếm Hồ

Đọc to

Triệu Trường Hà xông vào trận, dễ dàng đánh tan đám người đang vây công Hàn Vô Bệnh.

Vốn dĩ Hàn Vô Bệnh lấy ít địch nhiều, đã là nỏ mạnh hết đà, phải gắng gượng chém giết. Nào ngờ một mãnh nam từ trên ngựa nhảy xuống, vung đao bổ tới. Chỉ riêng luồng đao khí kia cũng đủ khiến người ta chân tay bủn rủn, còn đánh đấm gì nữa...

Không ai để ý rằng, Triệu Trường Hà cũng đã kiệt sức. Chỉ là đám người kia đã mất hết chiến ý, la hét inh ỏi rồi thoáng chốc đã chạy mất dạng. Triệu Trường Hà vốn tưởng sẽ phải khổ chiến một trận, thấy cảnh này cũng cầm đao ngẩn người: "Ta đáng sợ đến vậy sao?"

Hàn Vô Bệnh cười: "Không sai, ngươi rất đáng sợ."

"Một đám ngu xuẩn, dám vây công một Huyền Quan ngũ trọng, lại bị một tên tứ trọng dọa cho chạy mất dép. Xì." Triệu Trường Hà xuống ngựa, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất: "Này, còn mấy ngày nữa mới đến Lập Hạ?"

Hàn Vô Bệnh cũng yếu ớt ngồi xuống bên cạnh, nhẩm tính một lúc rồi nói: "Còn bảy ngày nữa, ngươi đến sớm thật."

"Bảy ngày..." Triệu Trường Hà quay đầu nhìn hắn một lượt: "Thương thế của ngươi bảy ngày nữa có ổn không?"

"Đa phần đều là vết thương ngoài da, nhìn thì máu me đầm đìa nhưng có thuốc tốt thì lành nhanh lắm, ba ngày là đủ."

Triệu Trường Hà nghe vậy thì nhức cả đầu: "Nói cách khác, chờ ngươi lành vết thương xong, chúng ta còn phải ngồi đây đợi thêm bốn ngày nữa? Lập Hạ này đến hơi muộn... Ờ..."

Nói một câu, hắn lại bất chợt nghĩ đến nữ nhân của mình, liền trầm ngâm im lặng.

Hạ Trì Trì đang rình coi bỗng khúc khích cười.

Hàn Vô Bệnh không biết vì sao hắn đột nhiên im bặt, bèn nói: "Đợi thêm bốn ngày cũng không sao, trong thành Kiếm Hồ cũng có nhiều thứ hay ho, có thể đi dạo một chút. Hoặc nếu ngươi muốn tìm kiếm... Ồ, ngươi dùng đao, chắc là không có hứng thú."

"Coi như ta dùng kiếm cũng chẳng có hứng thú. Ngay cả Ương Ương còn nói nhà họ Thôi tìm không ra, thì ai tìm được chứ? Lẽ nào dựa vào đám ngu xuẩn vừa rồi sao?" Triệu Trường Hà nói: "Kiếm của ngươi gãy rồi à? Ta khuyên ngươi cũng đừng đi tìm làm gì, vào thành mua một thanh mới là được."

Hàn Vô Bệnh đáp: "Ta vốn không có ý định đi tìm."

"Được." Triệu Trường Hà đứng dậy: "Lên ngựa, ta đưa ngươi vào thành nghỉ ngơi trước."

Hàn Vô Bệnh cũng không khách sáo, trực tiếp leo lên ngựa.

Trời mới biết, hai kẻ trông như huynh đệ tốt cùng cưỡi một ngựa này, thực chất lại đang hẹn mấy ngày nữa quyết đấu sinh tử. Càng kỳ lạ hơn là, từ đầu đến cuối, hai tên ngốc này đều không nghĩ tới, người đã đến rồi, thì thời gian luận võ chẳng phải có thể tự thương lượng hay sao? Cứ sớm hơn vài ngày thì đã sao, cần gì phải đợi đến đúng ngày Lập Hạ chứ...

...

Thành Kiếm Hồ.

Trước kia chỉ là một trấn nhỏ ven hồ, nay đã là một tòa thành sầm uất, thậm chí còn phồn hoa hơn cả châu thành. Nhưng khác với những đô thị khác, quy cách và thể chế nơi đây vẫn như một thị trấn, không có tường thành, không có lính gác, cũng không thu thuế vào thành.

Chính vì vậy mà nơi này lại càng thêm thịnh vượng.

Triệu Trường Hà cưỡi ngựa vào thành, tò mò nhìn ngó khắp nơi, so sánh với Thanh Hà bên kia. Đi chưa được bao xa, một mùi hương nồng nặc đã xộc vào mũi, một tú bà son phấn lòe loẹt tiến lại gần: "Ôi chao, vị công tử này, có muốn ghé Vạn Hoa Lâu chúng ta nghỉ chân không? Cô nương nhà chúng ta là xinh đẹp nhất thành, cầm kỳ thư họa không gì không tinh thông..."

Triệu Trường Hà: "...Cầm kỳ thư họa có tinh thông bằng Đường Thủ Tọa không?"

Tú bà nghẹn lời: "Vậy thì không."

Triệu Trường Hà gật đầu: "Thế thôi, ta về luyện thêm vậy."

Hàn Vô Bệnh bật cười thành tiếng.

Triệu Trường Hà thúc ngựa đi tiếp, miệng lẩm bẩm: "Thanh lâu ở đây bá đạo thật, cả người chúng ta đầy máu me mà họ cũng chẳng thèm để ý, vẫn cứ chèo kéo khách."

Hàn Vô Bệnh nói: "Ngươi cứ ở lại thêm hai ngày nữa là biết."

Chẳng cần đến hai ngày, Triệu Trường Hà đã biết ngay. Phía trước lại là một thanh lâu khác, ngay cửa đã có người ẩu đả. Khi Triệu Trường Hà định ghé vào xem náo nhiệt thì đã có người bị đánh chết. Mấy gã sai vặt trong lầu đi ra khiêng xác đi, rồi thanh lâu lại tiếp tục kinh doanh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lần này đến lượt Triệu Trường Hà nghẹn họng: "Nha môn ở đây làm gì vậy?"

Hàn Vô Bệnh chậm rãi đáp: "Nơi này quy chế vẫn là một thị trấn nhỏ, ai biết được bệ hạ nghĩ gì?"

"...Phồn hoa như vậy mà không thu thuế, thật là lãng phí."

Hàn Vô Bệnh cũng chịu thua, ta là hiệp khách giang hồ, sao biết được mấy chuyện này.

Triệu Trường Hà đau đầu: "Vậy có Trấn Ma Ti không?"

Chuyện này thì Hàn Vô Bệnh biết: "Bề ngoài thì nói không thiết lập, nhưng thực chất là có, chỉ không biết trà trộn vào nhà dân nào, thậm chí có khi là thanh lâu, sòng bạc cũng nên."

Triệu Trường Hà gật gù: "Trước đây ngươi ở đâu?"

"Ta không ở trong thành, sợ ngươi tìm không thấy nên dựng lều bên cạnh ngôi mộ trong rừng trúc ven hồ."

"Nói cách khác là tìm đại một chỗ là được chứ gì?" Triệu Trường Hà liếc mắt thấy cuối phố có một khách điếm lớn, trước cửa treo biển hiệu "Vui Lòng Khách Đến", có người đang dắt ngựa từ cửa hông ra phía sau, xem ra khách điếm có cả chuồng ngựa. Thấy vậy, Triệu Trường Hà liền đi thẳng tới đó: "Vậy thì ở đây đi."

"Chưởng quỹ, có độc viện không, cho ta bao một cái. Giúp ta chăm sóc chiến mã cho tốt."

Tiểu nhị vội ra đón: "Khách quan thật có mắt nhìn, chúng ta có chuồng ngựa tốt nhất, cỏ cũng là loại hảo hạng! À, chúng ta không chỉ có ngựa chạy dưới đất, mà còn có 'ngựa' trên giường, đảm bảo cũng là loại 'cỏ' non mơn mởn nhất."

Triệu Trường Hà: "?"

Hàn Vô Bệnh: "..."

Tiểu nhị nhìn sắc mặt khách, cười hì hì: "Khách quan không cần ngạc nhiên đâu. Đây là dịch vụ phải có mà, nhà người ta có, nhà ta không có thì sao hút khách được? Ha, đã tới rồi thì mời khách quan vào trong..."

"Được rồi được rồi." Triệu Trường Hà bụng bảo dạ, ở cái nơi này tìm được khách điếm không có "ngựa" e là không thể, liền nói: "Có độc viện chứ?"

"Có ạ, mời khách quan đi lối này, ngài cứ nghỉ ngơi trước, tiểu nhân sẽ cho các cô nương qua hầu hạ, để khách quan... cưỡi ngựa."

Triệu Trường Hà gắt: "Không cần, chúng ta cần yên tĩnh, đừng để người không phận sự đến làm phiền."

Ánh mắt tiểu nhị liếc qua liếc lại trên người Triệu Trường Hà và Hàn Vô Bệnh, nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Tiểu nhân hiểu rồi."

Triệu Trường Hà ngớ người, tiểu nhị đã đi mất. Hắn ngơ ngác quay sang nhìn Hàn Vô Bệnh: "Hắn có ý gì vậy?"

Hàn Vô Bệnh mặt không đổi sắc: "Không có hứng thú."

"Đệt." Triệu Trường Hà chỉ vào căn phòng bên cạnh trong độc viện: "Mẹ nó, thanh danh của ta đều bị ngươi hủy hoại hết rồi, thật xui xẻo."

Hàn Vô Bệnh mặt lạnh như tiền bước vào phòng, thầm nghĩ nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, thanh danh của ngươi hỏng một, thì thanh danh của lão tử cũng chẳng khá hơn. Người ta đồn nữ nhân dính vào Triệu Trường Hà đều gặp bất hạnh, không ngờ cả nam nhân cũng không thoát nổi!

Nói đi cũng phải nói lại, nhìn Triệu Trường Hà ra dáng một tên thảo khấu sơn đại vương, ai ngờ lại ngây thơ đến vậy, ngay cả cô nương thanh lâu cũng không dám động vào, chỉ nhìn thôi mà mặt đã hơi đỏ. Hàn Vô Bệnh thấy có chút buồn cười, hắn trông lạnh lùng là thế, nhưng những lúc cô đơn trên giang hồ cũng từng đến thanh lâu giải khuây. Không ngờ Triệu Trường Hà, người bị thiên hạ cho là sơn phỉ xuất thân, lại mới là hiệp khách giang hồ thuần khiết nhất.

Đang bôi thuốc trị thương, tai Hàn Vô Bệnh bỗng khẽ động, hắn vươn tay nắm lấy thanh đoạn kiếm.

Ngoài sân có tiếng bước chân cực nhẹ, hắn còn ngửi thấy một làn hương thoang thoảng.

Kẻ địch tìm tới? Hay là...

Hàn Vô Bệnh lặng lẽ nhìn qua khe cửa sổ, chỉ thấy bóng lưng một nữ nhân vô cùng yêu kiều đang đứng trước cửa phòng Triệu Trường Hà, nhẹ nhàng gõ cửa.

Trong phòng vang lên tiếng quát giận dữ của Triệu Trường Hà: "Mẹ nó, đã bảo đừng làm phiền, cút đi!"

Nữ tử kia nhẹ nhàng đáp: "Biết khách quan không ham nữ sắc, nên tiểu điếm đã đặc biệt sắp xếp một 'huynh đệ' mặc nữ trang đến hầu hạ, đảm bảo sẽ khiến ngài hài lòng."

Hàn Vô Bệnh sởn hết cả gai ốc.

Điều kinh khủng hơn là, căn phòng đối diện quả thực vang lên một trận binh hoang mã loạn, đến cả bàn ghế cũng bị xô đổ. Sau đó, cửa phòng "rầm" một tiếng mở ra, Triệu Trường Hà thò đầu ra với vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Hắn còn cảnh giác liếc sang phòng Hàn Vô Bệnh một cái, rồi đột nhiên vươn tay kéo "huynh đệ mặc nữ trang" kia vào phòng.

Hàn Vô Bệnh ôm gối ngồi trên giường, cảm thấy nơi này còn nguy hiểm hơn cả lúc bị vây công ban nãy.

Cứ ngỡ thanh danh đôi bên đều bị hiểu lầm, nào ngờ ngươi lại là thật

Đề xuất Tiên Hiệp: Minh Long
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN