Dạ Vô Danh "phì" một tiếng. Nghĩ lại thì, hình như hắn chưa từng dùng qua thứ gì tương tự... Ách, không phải. Tên này từ lúc mới quen đã ăn nói chẳng giữ kẽ, từ sau khi phơi bày chút dục vọng kia thì bây giờ càng lúc càng trơ trẽn, lời lẽ giỡn cợt bậy bạ gì cũng dám nói ra miệng. “Ngươi muốn dùng Thiên Thư hay là muốn dùng ta? Tưởng ta không dám đánh ngươi chắc?”
Gạt chuyện đùa giỡn sang một bên, nếu hắn thực sự sử dụng pháp bảo Thiên Thư thì cũng là một ý hay để đối kháng với Thiên Đạo. Giống như Long Tước Tinh Hà, có chủ nhân sử dụng và tự thân phát huy đương nhiên là hai hiệu quả hoàn toàn khác nhau. Nhưng tiền đề là trình độ của người sử dụng phải đủ, ít nhất cũng không thể kém hơn nàng. Đạt tới cảnh giới gần như Bỉ Ngạn, thoát khỏi Thiên Thư để chưởng khống Thiên Thư, mới có thể đạt được hiệu quả lý tưởng, đồng thời hắn phải có thao tác tương đối thành thục với việc sử dụng pháp bảo. Đến lúc đó có người cầm Thiên Thư, nàng sẽ thoát ra để chiến đấu, tương đương với việc có thêm một chiến lực.
Dạ Vô Danh mang Triệu Trường Hà tới đây, ngoài việc để "hai cha con" trải nghiệm một chút sân chơi ở dị giới, điểm mấu chốt nhất kỳ thực chính là điều này, chứ không phải thật sự định mở bản đồ mới để lăn lộn bao lâu. Nàng muốn để Triệu Trường Hà làm quen với hình thức chiến đấu gần với Thiên Đạo hơn, dù sao đến lúc đó Thiên Đạo có thể sẽ lôi ra rất nhiều pháp bảo kỳ lạ quái đản, nếu không chuẩn bị trước sẽ rất thiệt thòi. Mà mọi người cũng có thể tự tìm cho mình những pháp bảo phù hợp, bù đắp lại thế yếu này.
Triệu Trường Hà hiển nhiên là một người hợp tác hoàn hảo, cực kỳ tâm ý tương thông. Chỉ là không ngờ phản ứng đầu tiên của người này lại là nhắm thẳng vào Thiên Thư, chứ không phải định tìm thứ khác ở đây…
Dạ Vô Danh trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn trả lời: "Mang ngươi tới đây, vốn là để ngươi tìm một vài pháp bảo phù hợp với bản thân để phụ trợ tác chiến. Mấy thứ đồ chơi này cần pháp lực, cơ chế không giống chúng ta lắm, nếu chưa từng thích ứng, lâm trận mới có trong tay chưa chắc đã dùng được."
Lời này cũng không nói rõ là có cho dùng Thiên Thư hay không.
Triệu Trường Hà liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười không nói.
Bên kia Lăng Nhược Vũ đã giao đấu với người gác ải tầng thứ hai. Tầng này dùng phù lục. Đây cũng là thứ từng gặp trong thế giới Thiên Thư nhưng đã bị suy yếu đi rất nhiều, Triệu Trường Hà chỉ từng thấy qua khi Quy Trần đạo nhân phong ấn túi linh thú. Phù lục được chuẩn bị trước khi lâm trận có thể phát huy nhiều loại hiệu quả chiến đấu như phong ấn, tăng phúc, Ngũ Hành thuật pháp, thuộc về thủ đoạn cực kỳ hữu dụng khi đẳng cấp chưa cao, mà đến cấp cao cũng thường xuyên có thể dùng để tiết kiệm sức lực.
Kể từ khi luyện đan, chế phù, pháp bảo, cả ba loại này đều bị suy yếu đi rất nhiều, thế giới Thiên Thư vốn thuộc về pháp bảo tu tiên lại hoàn toàn không còn khái niệm tiên đạo, chỉ nói võ đạo, chỉ thông thần ma.
Triệu Trường Hà thở dài: "Cái Thiên Đạo này, ngay cả trong tiên đạo cũng là hàng cấp thấp."
Dạ Vô Danh gật đầu đồng tình. Vì lo lắng sinh linh trong Thiên Thư sẽ thoát khỏi lồng giam, không chỉ chia cắt Nguyên Sơ chi linh, thao túng thế giới, mà còn áp chế rất nhiều thủ đoạn, chỉ sợ người khác vượt qua Thần vị. Đáng tiếc tính toán xảo diệu cũng là công dã tràng, tự có anh hùng quật khởi, nhìn thấu chân tướng, phẫn nộ chỉ thẳng trời xanh.
Ách, tự nhận mình là anh hùng chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ... Dạ Vô Danh liếc trộm Triệu Trường Hà một cái, hắn hiển nhiên không biết nội tâm của con mắm mù này đang tự biên tự diễn, mà đang chuyên chú quan sát trận chiến của con gái.
Đối thủ của Lăng Nhược Vũ là một đạo sĩ cao gầy, miệng lẩm bẩm niệm chú, vung một thanh đào mộc kiếm rực rỡ sắc màu, tay trái thì ném phù lục ra ngoài như không cần tiền. Thế là cảnh tượng vô cùng hoành tráng, hỏa cầu, lôi đình, băng sương, thứ gì cần có đều có, các loại trì hoãn thuật, định thân thuật, tê liệt thuật thay nhau phát huy tác dụng.
Thương thay cho Lăng Nhược Vũ, một tiểu cô nương lăn lộn trên giang hồ đao kiếm nào đã gặp phải loại chiến đấu này, đánh chưa được bao lâu đã lấm lem bụi đất, đến giờ ngay cả vạt áo đối thủ cũng chưa chạm tới, từ đầu đến cuối bị khống chế ở tầm xa. Ám khí và kiếm khí tầm xa lại bị các loại phù lục như băng kính, tường băng của đối phương ngăn cản, cơ bản vô dụng.
Triệu Trường Hà xuất thần quan sát, cũng đang hấp thu kinh nghiệm. Như lời Dạ Vô Danh đã nói, với cấp bậc của bọn họ hiện tại, rất nhiều thứ chưa hẳn cần thực chiến mới có thể lĩnh hội, chỉ cần đứng ngoài quan sát là có thể hấp thu rõ ràng.
Lăng Nhược Vũ hiển nhiên nhất thời không phá giải được, vốn định kéo cho đối phương hết phù lục. Kết quả kéo dài nửa nén hương, bản thân thì lấm lem bụi đất, mà phù lục của đối phương lại như vô tận, thực sự chịu không nổi, nàng định gọi Long Tước hỗ trợ.
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng của cha: "Từ lúc xuất phù lục đến khi hình thành thuật pháp có một khoảng thời gian rất ngắn, đối phương nối chiêu tuy rất tốt, nhưng vẫn sẽ có khe hở có thể nắm bắt. Ngoài uy lực của bản thân phù lục, đây chính là nhược điểm lớn nhất của hệ thống này. Quan sát kỹ, tìm đúng thời cơ xuất thủ, Lạc Nhật Thần Kiếm nhất kích tất sát."
Lăng Nhược Vũ khép hờ đôi mắt, thần sắc trở nên nghiêm nghị.
Đạo sĩ vung tay ném ra một tấm phù mới.
Trong chớp mắt, kiếm quang bạo khởi, hào quang mênh mông bao trùm toàn bộ không gian. Trong lòng đạo sĩ dâng lên một cảm giác hoàng hôn cùng tận, vừa mới giật mình nhận ra trạng thái này không đúng, trường kiếm của tiểu cô nương đã kê trên cổ.
Đạo sĩ thở ra một hơi: "Dĩ võ nhập đạo, kiếm phá vạn pháp, bội phục. Mời lên lầu."
Lăng Nhược Vũ có chút hổ thẹn, con đường đúng là tám chữ mà đối phương nói, nhưng việc phá cục trước mắt vẫn là dựa vào kinh nghiệm và nhãn lực của cha... Ít nhất năng lực hiện tại của mình vẫn chưa đạt tới kiếm phá vạn pháp. Nhưng rất nhanh sẽ được thôi!
Thiếu nữ uống một viên đan dược điều tức một lát, lại lần nữa nguyên khí tràn đầy leo lên tầng thứ ba.
Tầng thứ ba cũng là một đạo nhân, tế ra một cái chuông đồng nhỏ. Chuông đồng nhanh chóng phóng to, sắp sửa úp Lăng Nhược Vũ xuống dưới.
Lăng Nhược Vũ không nói hai lời, vỗ vào sau lưng, Long Tước vọt lên, "bang" một tiếng đánh bay chuông đồng đi thật xa.
Đạo sĩ: "?"
Lăng Nhược Vũ lý lẽ hùng hồn: "Pháp bảo của ta cũng đâu có yếu!"
Long Tước: "Ai là pháp bảo của ngươi..."
Lăng Nhược Vũ cảm nhận được thanh đao kiêu ngạo trong tay đột nhiên nặng hơn bảy tám lần, vội vàng dỗ dành: "Được được, ngươi là bảo bảo của ta."
Long Tước: "...Cút."
Mặc kệ Long Tước có thừa nhận mình là pháp bảo của nha đầu thối hay không, chỉ dựa vào thực lực của Lăng Nhược Vũ thì cũng chỉ có thể đi đến đây, cái chuông này rõ ràng đã tạo ra chênh lệch về lực lượng, kiếm của nàng không giải quyết được. Một nhân vật chính của đương thời từng ngạo nghễ nhìn xuống Nhân Bảng ở cổng Kinh Sư, đến dị giới lại ngay cả ba tầng thủ vệ cũng không qua được... Lăng Nhược Vũ cũng không nản lòng, ôm Long Tước chạy thẳng lên tầng thứ tư.
Là vì kiến thức và lịch luyện mà đến, chứ không phải vì chiến thắng, cho nên mẹ mới nói đây là sân chơi nha... Mẹ nói lão đại đứng sau nơi này là Thiên Kiếm Tôn Giả, có trình độ chỉ kém cha một chút, phỏng chừng là nửa bước Ngự Tam, cường giả đỉnh cao như vậy muốn gặp "anh hùng" hiển nhiên phải từ Ngự Cảnh trở lên, trời mới biết nếu ông ta thấy người phá quan lại là một con gà mờ Bí Tàng nhất trọng thì sẽ có biểu cảm gì...
Lăng Nhược Vũ nghĩ đến liền có chút vui, lên đến tầng bốn dứt khoát thu kiếm, giơ Long Tước còn cao hơn cả mình lên quay đầu chém tới. Người gác ải tầng thứ tư nhìn đến ngây người, Triệu Trường Hà cũng nhìn ngây người. Tư thế trông rất oai phong, nhưng nhìn kiểu gì cũng không ra khí thế cuồng bạo đáng sợ, chỉ thấy... dễ thương.
"Phốc" một tiếng, Long Tước phảng phất như chém vào một lớp bông. Định thần nhìn lại, vị trí của đối phương là một cái trận pháp, lực của Long Tước đã bị trận pháp hấp thu.
Lòng bàn tay đối phương đã tụ lên lôi đình, Chưởng Tâm Lôi. Không còn sơ hở cần khởi động như phù lục nữa, trận pháp cộng thêm thuật pháp, các loại chiêu thức đều là tức thời.
Lăng Nhược Vũ "soạt" một tiếng lướt đi, một chân đạp lên một góc trận pháp, cắt đứt đường vận chuyển năng lượng mấu chốt. Thân là Tinh Hà, cho dù không sử dụng lực lượng của Tinh Hà, thiên phú về phản ứng với dòng năng lượng trong không gian cũng là bậc nhất thế gian, thứ như trận pháp trong mắt Lăng Nhược Vũ gần như bằng không.
Long Tước chém ngang, phá tan lôi đình, đánh vỡ khí thuẫn, người gác ải kêu lên một tiếng đau đớn bay ngược ra ngoài: "Ta nhận thua!"
Lăng Nhược Vũ vác đại đao bịch bịch chạy lên tầng thứ năm.
"Đánh hay lắm." Triệu Trường Hà chắp tay đi theo sau, bình luận với mẹ của con bé: "Đánh tầng trên lại còn dễ hơn tầng dưới... Không chỉ là do Long Tước đâu."
Dạ Vô Danh vẫn luôn trìu mến nhìn con gái chiến đấu, cười tủm tỉm, lúc này mới trả lời một câu: "Ban đầu không quen với kiểu chiến đấu này thôi, đánh quen rồi thì cũng chỉ có vậy... Tóm lại là nó vui vẻ là được."
Lời còn chưa dứt, cửa vào tầng thứ năm "phụt" một tiếng, Lăng Nhược Vũ biến thành một con thỏ nhỏ, mắt chớp chớp. Long Tước đè lên đầu, suýt chút nữa đè bẹp con thỏ.
Một bàn tay lớn chộp tới, định tóm lấy con thỏ.
Con thỏ nhảy dựng lên, đột nhiên biến trở lại thành người, trường kiếm bỗng nhiên xuất hiện trong tay, suýt chút nữa chém đứt bàn tay vừa tóm tới.
Đối phương vội vàng rụt tay lại, vô cùng kinh ngạc: "Sao lại thoát ra nhanh như vậy?"
Lăng Nhược Vũ tức giận: "Là ngươi không tuyên chiến trước, nếu không chưa chắc đã có tác dụng với ta!"
Triệu Trường Hà đi theo sau nhẹ nhàng gật đầu, quả thực thần hồn của Nhược Vũ không phải chuyện đùa, phàm là có chuẩn bị, loại thuật pháp này thật sự chưa chắc có hiệu lực. May mà trong thức hải của nàng còn mai phục Hồng Linh kiếm khí, chính là để phòng những thứ linh tinh này, dù trúng chiêu cũng có thể phá giải trong nháy mắt. Tiểu nha đầu này có nhiều "buff" lắm đây.
Lăng Nhược Vũ cảm thấy mình bị đánh lén, rất tức giận, giơ đại đao đuổi theo người gác ải chém. Người kia dở khóc dở cười, nhanh chóng lùi lại: "Ta nhận thua. Đây không phải đánh lén, mà là thuật pháp này cần chuẩn bị trước, thường dùng để phụ trợ trong đoàn đội chiến, đơn đả độc đấu đương nhiên là phải chuẩn bị sẵn. Ta tưởng cô nương biết."
Lăng Nhược Vũ thu đao: "Vậy ngươi trừ chiêu này ra không còn chiêu khác à? Cứ thế nhận thua sao?"
"Chúng ta là để kiến thức khả năng ứng đối của các lộ anh hùng với các thủ đoạn khác nhau của chúng ta, chứ không phải nhất định phải đánh cho ra ngô ra khoai... Cô nương có thể trong chớp mắt phá được tuyệt học thuật pháp của ta, đã đủ để chứng minh thực lực, có thể lên lầu."
Lăng Nhược Vũ gãi gãi đầu, đột nhiên cảm thấy sự tồn tại của Anh Hùng Các này cứ như là được thiết lập riêng cho hai cha con mình biểu diễn vậy.
Triệu Trường Hà cũng quay đầu nhìn Dạ Vô Danh, Dạ Vô Danh vẫn cười tủm tỉm nhìn con bé. Triệu Trường Hà thở dài, thầm nghĩ nếu đây không phải là thứ do con mắm mù này tự bày ra, thì cũng chỉ có thể chứng minh là nàng đã cố ý tìm kiếm vì tình trạng hiện tại của bọn họ, mà tìm được một nơi phù hợp như vậy có khi đã mất nhiều năm rồi. Còn có một khả năng nhất định, cái gọi là Thiên Kiếm Tôn Giả lập ra Anh Hùng Các này, chính là bị Dạ Vô Danh lừa gạt mà làm. Nàng không trực tiếp dạy, nhưng vẫn luôn dẫn dắt, từ lúc Triệu Trường Hà nhập thế đã là vậy. Chỉ là người có thể chịu được sự dẫn dắt này của nàng thật không nhiều... Người chịu được mà còn không để ý thì càng ít, loại song hướng tương phùng này không dễ tìm, ít nhất Hạ Long Uyên và Triệu Trường Hà đều để ý. Rõ ràng có thể làm một lão gia gia khiến người ta cảm kích, lại cứ phải biến mình thành kẻ địch.
"Keng!" Tầng sáu truyền đến tiếng binh khí giao kích, Triệu Trường Hà cũng vừa lúc đi đến đầu cầu thang, ngẩng mắt nhìn lên, phía trước là một kiếm khách áo trắng, đang ngự phi kiếm cùng Lăng Nhược Vũ đánh ngang tay.
Kiếm tu...
Long Tước thoát khỏi tay Lăng Nhược Vũ, hóa thành một thanh đại phi đao, vui vẻ đối chém với phi kiếm của đối phương. Sau đó Lăng Nhược Vũ cầm kiếm lách qua, đâm vào mông đối thủ.
Triệu Trường Hà che mặt, ngươi làm thế bảo sao Long Tước không chửi ngươi...
Đối phương cũng dở khóc dở cười, trong tay bấm kiếm quyết, phi kiếm đột nhiên hóa thành hai nhắm về phía Lăng Nhược Vũ.
Đôi mắt Lăng Nhược Vũ đột nhiên sắc bén, vỗ vào bên hông, Tinh Hà Kiếm đen nhánh vút lên trời.
"Keng!" Lại một tiếng vang chói tai, tầng lầu bắt đầu rung chuyển, pháp trận hấp thu năng lượng bố trí khắp lầu lại có chút không chịu nổi lực lượng đối chọi này.
Người gác ải phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng kinh hãi: "Đây là lực lượng gì!"
Lời còn chưa dứt, Tinh Hà đã lơ lửng ở yết hầu của hắn.
Phá quan.
Đây mới là sở trường của Lăng Nhược Vũ... Nhưng Tinh Hà Kiếm đã ra, cũng có nghĩa là nàng đã từ bỏ cuộc thí luyện của một tiểu thái điểu cấp Bí Tàng, chính thức khởi động lực lượng Tinh Hà. Đây chính là thứ có thể vây khốn Thiên Đạo của một giới, có thể tự mình ngao du trong hư không Vị Giới, là đại danh từ cho binh khí mạnh nhất trong thế giới Thiên Thư.
Tầng thứ bảy.
Lăng Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn kim quang khủng bố đánh tới từ giữa không trung, cảm nhận được uy năng cường đại ẩn chứa trong đó, trong lòng biết rõ mấy tầng trước đều là xem các thủ đoạn khác nhau, ba tầng sau mới thật sự là va chạm thực lực cứng. Lực lượng ở đó, có thể phá là có thể phá, không thể là không thể.
Trước khi cầm Tinh Hà, nàng không thể.
Sau khi cầm Tinh Hà...
Người gác ải tầng bảy trơ mắt nhìn đôi mắt linh động của thiếu nữ trở nên tĩnh mịch, từ những vì sao lấp lánh biến thành đêm đen tĩnh lặng. Một kiếm đâm thẳng, không nổi gió lay sấm. Nhưng lại như cả một bầu trời giáng lâm, uy áp thiên hạ. Uy năng huyễn quang do pháp bảo của mình đánh ra như trâu đất xuống biển, bị một kiếm này phá sạch sẽ, ngay cả một gợn sóng cũng không nổi lên.
Triệu Trường Hà sờ cằm nhìn loại pháp bảo thuần uy năng này, lắc đầu: "Khó dùng."
Dạ Vô Danh nhẹ gật đầu, không bình luận.
Tầng thứ tám.
Một cái túi được mở ra, lực hút cuồng bạo bao trùm không gian, Lăng Nhược Vũ vừa bước vào đã suýt bị hút cả người lẫn kiếm vào trong. Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn, đây không phải là lực hút đơn giản, miệng túi sâu thẳm, giống như hố đen vũ trụ thôn phệ tất cả.
"Xoang!" Tinh Hà Kiếm minh, phá toái hư không. Phảng phất như Vị Giới chi cách, ngăn cách hồng trần, ngăn cách thời không. Tinh Hà trấn thiên, Long Tước quét ngang.
Người gác ải kinh hãi lùi lại, lồng ngực đã bị Long Tước đang hưng phấn rạch một đường máu.
Triệu Trường Hà xuất thần quan sát, đánh giá: "Vẫn là loại hạn chế này có ý nghĩa hơn một chút, đáng tiếc lực lượng không đủ."
Dạ Vô Danh nhẹ gật đầu. Nói trắng ra, pháp bảo cũng chỉ có mấy loại hình, làm sao cũng không vượt ra khỏi khuôn khổ có thể lý giải, huống hồ chỉ là một cái Anh Hùng Các thì có thể thấy được bao nhiêu đây?
Lăng Nhược Vũ khẽ thở hổn hển, bước lên tầng cuối cùng.
Chính giữa đứng một lão giả áo bào trắng, chắp tay sau lưng, thần sắc có chút kiêu ngạo: "Thanh hắc kiếm này lai lịch thế nào?"
Lăng Nhược Vũ mỉm cười: "Các hạ hẳn là Thiên Kiếm Tôn Giả? Anh Hùng Các này còn chưa đánh xong, chưa tới lúc các hạ ra sân đâu nhỉ?"
Lão giả nói: "Đúng là lão hủ... Thấy thần kiếm mà lòng vui mừng, không nhịn được, khiến các vị khách chê cười rồi."
Lăng Nhược Vũ nói: "Vậy cho ta đánh xong tầng thứ chín có được không..."
Thiên Kiếm Tôn Giả không nhịn được cười lên: "Vậy ta làm người gác ải tầng thứ chín thì thế nào?"
Lăng Nhược Vũ lùi lại một bước, đứng sau lưng cha mẹ: "Ngươi ăn gian."
Thiên Kiếm Tôn Giả nói: "Mọi người đến xông Anh Hùng Các, vốn là để gặp ta, ta đã ra rồi, ngươi xông tầng thứ chín hay không còn có ý nghĩa gì? Cố chấp làm gì..."
Lăng Nhược Vũ nói: "Người muốn gặp ngươi là cha ta chứ không phải ta, ta chỉ đến vượt ải thôi! Ta không cần biết, ta muốn tầng thứ chín."
Ánh mắt Thiên Kiếm Tôn Giả rơi vào trên người vợ chồng Triệu Trường Hà, trong mắt càng thêm kinh ngạc: "Cho nên hai vị đây là cả nhà dắt con đi thí luyện? Ngay cả đứa trẻ cũng có thể phá cửu các anh hùng của ta, hai vị rốt cuộc lai lịch thế nào?"
Triệu Trường Hà thản nhiên nói: "Cũng không có thân phận gì, đứa nhỏ cuối cùng vẫn là dựa vào ngoại vật."
"Người sở dĩ khác với cầm thú, là ở chỗ giỏi dùng ngoại vật, dựa vào ngoại vật cũng không có gì là sai. Các hạ quá khiêm tốn rồi." Thiên Kiếm Tôn Giả nói: "Huống hồ ta thấy ngoại vật này của hai vị cũng không tầm thường, tu vi vốn có của đứa trẻ này không cao, nhưng sau khi cầm kiếm này bỗng nhiên ngay cả tu vi của bản thân cũng thay đổi... Kỳ vật như thế, lão hủ bình sinh chưa từng nghe thấy."
Triệu Trường Hà thản nhiên nói: "Vậy ý của Tôn Giả là gì? Muốn thanh kiếm này?"
Thiên Kiếm Tôn Giả nói: "Nếu ta nói muốn, các hạ sẽ làm thế nào?"
Triệu Trường Hà nói: "Người cầu tiên vấn đạo, hẳn phải biết có những thứ không phải người có duyên thì không thể có được, nổi lên ý nghĩ xằng bậy ngược lại sẽ gặp tai ương. Chúng ta đã dám để đứa trẻ cầm thần khí đi qua phố xá sầm uất, thì muốn cũng chỉ có thể là nghĩ mà thôi."
Thiên Kiếm Tôn Giả trầm mặc. Nam tử trước mắt khí thế bức người, đó là một chuyện, nhưng không biết tại sao, luôn cảm thấy nữ tử tĩnh mịch không nói bên cạnh hắn còn đáng sợ hơn, có một loại cảm giác chỉ nhìn một cái cũng khiến người ta lòng run sợ. Phải biết mình là một trong những nhân vật đứng đầu giới này, cả thế giới có thể cho mình cảm giác này, phỏng chừng chỉ có Thiên Đạo hư vô mờ mịt...
Đây là Thiên Đạo hóa Hồng Quân giáng lâm sao?
Người đàn ông này nói đúng, dám tùy tiện ném thần khí cho đứa trẻ ra ngoài chơi, chỉ riêng khí phách này đã không phải người thường. Hắn thực sự không nắm rõ lai lịch của cả nhà này, không dám làm bậy, chậm rãi nói: "Các hạ rất có tự tin. Vừa rồi lệnh ái nói, nàng bất quá là thí luyện, người muốn gặp lão phu chính là các hạ... Không biết các hạ tìm lão phu có chuyện gì?"
Triệu Trường Hà thành khẩn nói: "Trước hết để con gái ta đánh xong tầng thứ chín đi, con bé sắp tức khóc rồi kìa."
Thiên Kiếm Tôn Giả vừa bực mình vừa buồn cười: "Sở dĩ không cần đánh tầng thứ chín, là vì thanh thần kiếm này quá mạnh, lệnh ái bây giờ đã có thể trực tiếp đánh với ta rồi, còn đánh thủ vệ làm gì? Nếu như cảm thấy thiếu một tầng không chịu được, vậy lão hủ cùng lệnh ái qua mấy chiêu cũng được. Sau khi đánh xong, các hạ có thể nói chuyện đàng hoàng về việc thần kiếm không?"
Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Thần Ấn Vương Toạ