Logo
Trang chủ

Chương 907: Sỉ nhục chi dạ

Đọc to

Thần hồn của Dạ Vô Danh trong thức hải của Dạ Cửu U bùng lên sự phản kháng dữ dội chưa từng có. Trước đó, lúc Dạ Cửu U định hôn Triệu Trường Hà, thức hải chỉ nhói đau một chút, nhưng lúc này lại là dời sông lấp biển, long trời lở đất. Hai hư ảnh Thần Hồn quấn lấy nhau, ở trong thức hải túm tóc xé tai, lăn lộn vật vã, khiến đại đạo cũng phải ma diệt.

Dạ Cửu U kêu lên một tiếng đau đớn, lăn lộn bên giường, khó nhọc ôm đầu. Cuộc giằng co của Dạ Vô Danh không phải là chuyện dễ dàng chống đỡ. Thân thể nàng vẫn không động đậy… nhưng ngay trước đó, Triệu Trường Hà đã bị nàng ta lật úp lên người Dạ Vô Danh, đè chặt cứng.

Triệu Trường Hà cũng chẳng còn sức lực đâu mà đi cứu Dạ Cửu U đang ôm đầu giãy giụa bên cạnh. Giờ phút này, hắn đang ghé vào người Dạ Vô Danh, vừa đau đớn lại vừa sung sướng. Xiêm y nàng đã bung mở! Thân thể vừa thơm vừa mềm, ấm áp, xúc cảm như ngọc như son, thoải mái đến mức khiến người ta chỉ muốn nằm mãi không dậy. Đôi môi đỏ mọng ngay trước mặt, chỉ cần chu môi là có thể chạm tới, thân thể mặc cho sắp đặt, hai tay thì đặt ngay trên cặp non sông trùng điệp.

Đây chính là thân thể của Dạ Vô Danh. Nàng vẫn nhắm nghiền mắt, hoàn toàn khớp với hình tượng Mù Lòa trong suy nghĩ của hắn. Tùy ý giày vò nàng, có phải hắn đã rơi vào giấc mộng sâu nhất đời này chăng? Thiên Đạo là gì, Bỉ Ngạn là gì, so với chuyện này, tất cả dường như đều trở nên vô nghĩa. Hôm qua dùng bao nhiêu biện pháp cũng không thể cứng lên nổi, lúc này lại tự nhiên ngóc đầu dậy, cương đến mức sắp nổ tung.

Cũng không phải là hắn có nhiều tiết tháo gì, không muốn thừa lúc nàng bất động mà khi dễ. Nếu thật sự Dạ Vô Danh đang hôn mê ở đây, Triệu Trường Hà dám chắc mình đã cúi đầu gặm tiếp, cứ làm trước rồi tính sau, dù sao nàng cũng không biết.

Nhưng đây không phải là hôn mê.

Trong cơ thể này không có linh hồn… Không chỉ không có linh hồn, thậm chí còn không có cả hơi thở, thân thể hoàn toàn bất động, không cảm nhận được bất kỳ sinh khí nào. Nếu không phải vì vẫn còn ấm áp, thì đây chính là một cái thi thể.

Vậy thì khác gì gian thi đâu?

Chuyện này hắn làm không được, Triệu Trường Hà tự nhận mình vẫn chưa biến thái đến mức đó. Nếu thật sự là thi thể, phản ứng đầu tiên phải là tìm cách đưa Thần Hồn nàng trở về, thử phục sinh nàng mới đúng. Triệu Trường Hà không tin Dạ Vô Danh đã chết thật, nếu nàng chết thật, Dạ Cửu U sẽ không có thái độ này.

“Thần hồn của nàng dường như không ở đây.” Triệu Trường Hà cố gắng thốt ra một câu: “Nàng ở đâu?”

Trong lúc tỷ muội họ Dạ giằng co, Dạ Cửu U chỉ kịp khó nhọc ném ra mấy chữ: “Ở ngay đây mà.”

Triệu Trường Hà: “?”

Hắn không hiểu nổi “ở ngay đây” là có ý gì. Chẳng lẽ Thần Hồn vẫn ở trong cơ thể, chỉ là hiện tại hắn quá suy yếu, không cảm ứng được? Nếu vẫn ở trong cơ thể thì có nghĩa đây không phải là thi thể, chỉ là hôn mê sâu mà thôi?

Hôn mê à, thử Hồi Xuân Quyết xem sao?

Triệu Trường Hà không nói hai lời liền hôn xuống, trực tiếp cạy mở hàm răng nàng.

Dạ Vô Danh đang giằng co với Dạ Cửu U sắp phát điên: “Câm miệng!”

“Ha ha ha ha ha! Ôi…” Dạ Cửu U cười đến đau cả bụng, liền bị Dạ Vô Danh đang nổi điên đẩy ra, quyền khống chế thân thể của chính mình cũng suýt bị đoạt mất, vội vàng phản công áp chế.

Dạ Vô Danh bi phẫn vô cùng, dù sao cũng là chính mình giao ra quyền khống chế, muốn từ trong tay Dạ Cửu U đoạt lại thực sự khó hơn lên trời. Nàng chưa bao giờ hối hận về quyết định tự hủy của mình như lúc này, sớm biết thế này thì còn cân nhắc tự bạo làm gì, đáng lẽ phải bạo chết đôi cẩu nam nữ này mới đúng. Giờ thì sao? Bị ấn sang một bên nhìn người khác chơi đùa chính mình… Cảm giác này chắc chẳng khác nào bị kẻ khác ấn đầu bắt xem người ta làm nhục bản thân.

“Ta muốn trở về!” Dạ Vô Danh liều mạng giãy giụa: “Dạ Cửu U, ta với ngươi không đội trời chung!”

Mới hôm trước còn nói mình không tinh phân, chủ động dâng tặng dung hợp rồi sẽ không muốn tách rời… Mới một ngày đã hối hận muốn đập đầu vào tường.

“Ha ha ha ha…” Dạ Cửu U vui vẻ vô cùng, rất có nghĩa khí chia sẻ toàn bộ hình ảnh cho Phiêu Miểu.

“Phụt…” Phiêu Miểu trước nay vốn rất bình tĩnh cũng phải cười đến lăn lộn ở Miêu Cương.

Tư Tư ở bên cạnh tò mò: “Phiêu Miểu tỷ tỷ, lão gia đang chơi ai vậy?”

“Tốt, tốt, tốt, chữ này dùng hay lắm, rất khéo.” Phiêu Miểu vui vẻ nói: “Nói thêm vài câu đi, ta thích nghe.”

Tư Tư: “…”

Tỷ tỷ dịu dàng hiền thục sao lại trở nên thế này rồi. Mà nói đi cũng phải nói lại, ta còn đang ghen đây, tỷ không ghen à? Tư Tư gãi đầu, ánh mắt rơi vào hình ảnh trong gương, dung nhan đang bị hôn kia sao lại vừa giống Cửu U tỷ tỷ, lại vừa có chút giống Nhược Vũ khi đã trưởng thành.

Tư Tư da đầu tê rần. Dạ Vô Danh?

Triệu Trường Hà nào biết đám nữ nhân nhiều trò như vậy, hắn vẫn đang cố gắng ngưng tụ chút sức lực ít ỏi vừa khôi phục, vận dụng Hồi Xuân Quyết giúp Dạ Vô Danh tỉnh lại. Bởi vì bản thân quá suy yếu, thực sự không cảm nhận được linh hồn ở đâu, nhưng hắn chắc chắn đây thật sự không phải thi thể, nàng quả thực chưa chết. Bởi vì cơ thể này tự vận hành, giống hệt như người bình thường, máu huyết tuần hoàn, năng lượng lưu chuyển, hoàn toàn bình thường. Vẫn còn một chút nội thương sót lại, là do trận chiến trước bị Lạc Xuyên đánh bị thương chưa lành, giờ phút này dưới tác dụng của Hồi Xuân Quyết cũng bắt đầu hồi phục.

Đây tuyệt đối không phải là biểu hiện của một thi thể, đúng là người sống.

Một điều trực quan hơn nữa là, dưới sự kích thích của nụ hôn độ khí và Hồi Xuân Quyết, khuôn mặt nàng càng lúc càng hồng nhuận, kiều diễm ướt át.

Dạ Vô Danh đang dây dưa với Dạ Cửu U càng lúc càng sụp đổ. Hôm qua Triệu Trường Hà hôn thân thể của Dạ Cửu U, nàng có cảm giác, lúc này hôn thân thể của chính mình, nàng vẫn có cảm giác… Hôn càng nồng nhiệt, cảm giác kia càng sâu, Thần Hồn càng mềm nhũn, càng đánh không lại Dạ Cửu U, đến một tia cơ hội lật ngược tình thế cuối cùng cũng không có.

Nhưng trong lòng ngoại trừ tức giận, lại có chút tư vị phức tạp.

Bản thân hắn bị thương thành ra thế này, chỉ có một chút sức lực, lại còn toàn bộ truyền vào cơ thể nàng, vận dụng Hồi Xuân Quyết giúp nàng chữa thương, chứ không phải khinh bạc. Mặc dù quá trình chữa thương này có chút…

Ngươi độ khí thì cứ độ khí, tay đang làm cái gì vậy? Còn sờ! Còn bóp nữa! Không, chờ đã… Ngươi không phải thật sự muốn đi vào đấy chứ!

May mà cuối cùng không có… Không lâu sau, năng lượng của Triệu Trường Hà đã cạn kiệt, mệt mỏi ghé vào người Dạ Vô Danh thở dốc, dáng vẻ đó trông càng giống dáng vẻ hiền giả sau khi xong việc.

Dạ Vô Danh: “…”

Triệu Trường Hà rời môi lưỡi, có chút hoang mang quay đầu hỏi Dạ Cửu U: “Kỳ lạ, rõ ràng cảm giác Thần Hồn không mất, rõ ràng là người sống, nhưng ta độ khí bằng Hồi Xuân Quyết lâu như vậy, vẫn không kích hoạt được phản ứng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dạ Cửu U ứng phó với Dạ Vô Danh đang nổi điên cũng mệt mỏi, lúc này cũng đang khổ sở thở dốc: “Ta không biết, ngươi từ từ nghiên cứu đi. Sao nào, xúc cảm không tệ chứ?”

“Khụ.” Triệu Trường Hà trước mặt Dạ Cửu U đương nhiên không tiện khen Dạ Vô Danh, chỉ có thể nói: “Tàm tạm thôi.”

Dạ Vô Danh chỉ muốn chửi thề.

Dạ Cửu U hừ hừ nói: “Cho nên, chút năng lượng ngươi vất vả lắm mới điều dưỡng được, lại cho hết nàng ta rồi?”

“Cũng không hẳn, ta vẫn giữ lại một ít mồi lửa để tự hồi phục.”

“Ta có một đề nghị.”

“Gì vậy?”

“Thải bổ đi.” Dạ Cửu U nói một cách đương nhiên, “Cơ thể này của nàng ẩn chứa năng lượng dồi dào đến đáng sợ, giờ lại không thể cùng ngươi song tu, biến thành ngươi đơn phương cho đi, bản chất đã thành nàng đang thải bổ ngươi. Ngươi xem bản thân mình thành cái dạng gì rồi, còn bị thải bổ nữa à? Muốn hồi phục nhanh chóng, phương pháp tốt nhất đương nhiên là thải bổ nàng ta mới đúng…”

Triệu Trường Hà: “…”

“Thôi, biết ngươi không làm được chuyện ác độc như vậy.” Dạ Cửu U nằm nghiêng chống cằm, bĩu môi nói: “Ngươi nói ngươi tức giận nàng ta, bọn ta cũng biết là có, nhưng bây giờ việc ngươi làm khiến bọn ta chẳng thấy chút ý tứ trả thù nào cả. Phải biết là ta và Phiêu Miểu đều hận nàng ta, ngươi cứ tiếp tục như vậy bọn ta đều không vui đâu.”

Triệu Trường Hà chỉ có thể nói: “Thải bổ quả thực không ổn, còn lại ngươi bảo làm thế nào, ta làm theo là được.”

“Chơi đùa nàng ta đi.” Dạ Cửu U cười hì hì: “Hôm qua không phải đã nói, đút miệng nàng ta… A…”

Dạ Cửu U ôm đầu, thức hải lại một lần nữa dời sông lấp biển, Dạ Vô Danh đã ra tay.

Triệu Trường Hà kỳ quái nhìn Dạ Cửu U một chút, cảm giác nàng cũng bị bệnh rồi, ai lại có tâm tình đi chơi đùa một con búp bê chứ? Hắn nhanh chóng rời khỏi thân thể Dạ Vô Danh, ôm lấy Dạ Cửu U: “Ngươi sao vậy?”

“Không, không có gì…” Dạ Cửu U cắn răng: “Ngươi đi chơi nàng ta đi, quản ta làm gì?”

Triệu Trường Hà tức giận nói: “Hồ đồ, ngươi quan trọng hơn nàng ta nhiều.”

Dạ Cửu U chớp chớp mắt, chút tính tình nhỏ nhen ban nãy nháy mắt tan thành mây khói, yên tĩnh trở lại.

Trong thức hải, Dạ Vô Danh cũng im lặng, trầm mặc.

“Tình hình thế nào?” Triệu Trường Hà rót một tia linh lực vào dò xét: “Kỳ lạ, không cảm thấy ngươi có bệnh tật hay thương thế gì cả, sao lại thế này?”

Dạ Cửu U có chút buồn cười, ngươi bây giờ yếu như con gà con, làm sao có thể dò xét ra được biến cố và giằng co ở cấp bậc Bỉ Ngạn của bọn ta? Nhưng dáng vẻ lo lắng quan tâm này của hắn khiến Dạ Cửu U tâm tình rất tốt: “Bệnh của ta có chút đặc thù, ừm… ngươi có thể coi là do trước đó giúp ngươi chữa thương tiêu hao quá lớn. Ngươi đi làm nàng ta, ta tâm tình tốt lên, bệnh sẽ khỏi. Càng nhiều trò, ta càng khỏi nhanh.”

“Đúng là hồ đồ.” Triệu Trường Hà cúi đầu hôn lên môi nàng, vận chuyển Hồi Xuân Quyết: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta thử giúp ngươi tẩm bổ.”

Cảm nhận được sự quan tâm và dịu dàng của nam nhân, trong lòng Dạ Cửu U mềm nhũn, lông mi khẽ run, nhắm mắt lại, chủ động đón nhận. Giờ khắc này, mọi ý định báo thù Dạ Vô Danh đều bị ném lên chín tầng mây.

Ta có nam nhân thương, ngươi có không? Trong lòng hắn ta quan trọng hơn ngươi nhiều.

Nàng đón nhận nụ hôn một lúc, cảm nhận được sự áp bức của nam nhân, bản thân cũng có chút động tình, thì thầm: “Hôm nay hình như hồi phục rất tốt… Hay là… thử song tu?”

Triệu Trường Hà đương nhiên không có ý kiến, vốn dĩ hôm qua thử nghiệm cũng là vì chuyện này, có thể song tu hay không ảnh hưởng rất lớn đến hiệu suất chữa thương. Thế là hắn nhẹ nhàng cởi bỏ váy dài của Dạ Cửu U, hầu hạ một phen, rồi phủ người lên.

Dạ Cửu U thoải mái ôm đầu nam nhân, hơi ngửa cổ, thầm nghĩ độ cứng hôm nay cũng phải cảm ơn sự kích thích từ thân thể của Dạ Vô Danh, nếu không thì với tình trạng hôm qua thật đúng là không thể song tu được. Trong lòng nàng thầm nói với hảo tỷ muội: “Cảm ơn nhé, ngươi cũng có chút tác dụng đấy, lần sau thưởng cho ngươi giúp phu quân ta thổi cứng trước.”

Dạ Vô Danh tức đến mức suýt tự bế. Điều khiến nàng tức nhất là, vừa rồi thân thể của mình có cảm giác, bây giờ là Dạ Cửu U đang song tu, nàng vẫn có cảm giác y hệt. Người ta Phiêu Miểu và Thôi Nguyên Ương là cùng chia sẻ cảm giác, còn nàng thì ngược lại, cảm giác của cả hai thân thể đều rơi xuống người mình, bất kể làm ai cũng như đang làm nàng.

Cùng lúc đó, trong lòng Triệu Trường Hà cũng kích thích vô cùng, bởi vì thân thể của Dạ Vô Danh đang nằm ngay bên cạnh… Bản thân thì ở ngay bên cạnh song tu với Cửu U, nhìn thế nào cũng giống như tỷ muội song phi. Hơn nữa trên thực tế, nếu thật sự muốn, hắn có thể dễ dàng làm được… đơn giản chỉ là vấn đề có muốn hay không mà thôi. Tình huống này mang lại cho nam nhân cảm giác như thế nào có thể tưởng tượng được, vốn với tình trạng suy yếu bất lực của hắn, tư thế tốt nhất phải là Cửu U ở trên. Nhưng giờ khắc này Triệu Trường Hà lại không nỡ, nhất quyết phải tự mình thúc ngựa xông pha.

Dạ Cửu U cảm thấy phu quân rất ra sức, cũng cực kỳ hưởng thụ, trong lòng lại bắt đầu nảy sinh ý nghĩ tinh quái, đảo tròn con mắt, nỉ non quyến rũ: “Trường Hà~”

Triệu Trường Hà hỏi: “Sao vậy?”

Dạ Cửu U cắn môi: “Chơi trò gì mới đi?”

“Có ý tưởng gì hay?”

Dạ Cửu U liếc mắt sang bên cạnh, nhìn thân thể trắng như ngọc, mềm như son của Dạ Vô Danh, cười hì hì nói: “Ta thấy ván giường hơi cứng.”

Chiếc giường này là giường của Dạ Cung, vật liệu đều là thiên tài địa bảo, mây gấm lụa là, làm sao có thể cứng được… Nhưng không cần nói toạc ra, Triệu Trường Hà hiểu ngay ý nàng, chẳng phải là muốn đè lên người Dạ Vô Danh đó sao…

Cửu U đã tự mình đề nghị, hắn chẳng có chút chướng ngại tâm lý nào, Triệu Trường Hà lập tức ôm lấy giai nhân dưới thân, xoay người đè lên người Dạ Vô Danh.

Dạ Vô Danh: “Chờ ta ra ngoài, nhất định sẽ giết các ngươi, nhất định!” Chưa bao giờ nàng hối hận vì đã tự sát như hôm nay, quả nhiên loại chuyện này không thể làm, Triệu Trường Hà trước đó ngăn cản là đúng… Là ta sai rồi…

Một khi đã tiến vào nhịp điệu song tu, thời gian có thể kéo dài dằng dặc. Dạ Vô Danh không biết đã bị dày vò trong thức hải của Dạ Cửu U bao lâu, bị sắc dục bào mòn đến ngơ ngơ ngác ngác, vẫn không cảm thấy đôi cẩu nam nữ có dấu hiệu dừng lại. Thân thể bị thương suy yếu mà còn chủ động ra sức như vậy, khiến nhiều vết thương còn rách ra chảy máu, vẫn chưa xong. Dạ Vô Danh cảm thấy câu “sắc không muốn sống” đặt lên đầu Triệu Trường Hà là không thể hợp hơn.

“Sớm muộn gì cũng chết trên bụng nữ nhân, đồ hỗn trướng!” Dạ Vô Danh nghiến răng nguyền rủa, nhưng thực ra cũng có chút oan cho Triệu Trường Hà. Bởi vì ban đầu hắn tuy hưởng thụ cảm giác tỷ muội đồng thể, nhưng sau đó thì không hẳn. Ý nghĩa hàng đầu của song tu vốn là tu hành chứ không phải dâm dục, trong quá trình song tu hắn rất nhanh đã cảm nhận được cảnh giới Bỉ Ngạn của Dạ Cửu U lúc này, sự tương thông về cảnh giới tu hành này nhanh chóng cuốn đi những suy nghĩ khác, khiến hắn chìm vào cảm ngộ.

Vốn dĩ trước đó đã chính diện đối đầu với Bỉ Ngạn, đồng thời gánh vác đòn tấn công mấu chốt, đối với sự lĩnh ngộ về Bỉ Ngạn của Triệu Trường Hà đã có tác dụng dẫn dắt cực kỳ quan trọng. Bây giờ lại được song tu cùng Bỉ Ngạn, cánh cửa kia đã hoàn toàn mở ra, cảnh sắc đều ở ngay trước mắt.

Hóa ra Cửu U hiện tại không chỉ là sáng tạo sinh mệnh, mà đã có thể định nghĩa quy tắc. Một giới Thiên Đạo, vốn dĩ có thể định nghĩa quy tắc… ít nhất là có thể định nghĩa trong khuôn khổ đã có sẵn. Triệu Trường Hà mơ hồ nghĩ, nếu có một ngày ngay cả khuôn khổ cũng có thể tự mình vẽ ra, đó chính là sáng tạo quy tắc, có phải là cảnh giới trên cả Bỉ Ngạn không? Bước đó có chút xa, nhưng dường như đã thấy được cánh cửa. Quả nhiên mở ra một cánh cửa, mới có thể nhìn thấy cánh cửa khác.

Mà khi đã nhìn thấy cánh cửa xa hơn, cũng có nghĩa là cánh cửa này đã bước vào một chân. Khi đã có thể suy nghĩ đến việc sáng tạo quy tắc, thì việc định nghĩa quy tắc cũng trở nên tương đối đơn giản, ở ngay trước mắt.

Thế là thương thế trong cơ thể hắn cũng bắt đầu gia tăng tốc độ hồi phục, lực lượng khôi phục càng lúc càng nhiều, vốn đang suy yếu vô lực miễn cưỡng thúc ngựa, theo quá trình song tu càng lúc càng dũng mãnh.

Dạ Vô Danh trong thức hải trợn trắng mắt.

Dạ Cửu U cũng đang trợn trắng mắt: “Trường Hà…”

“Hửm?” Triệu Trường Hà thu hồi tâm thần, trông thấy Dạ Cửu U xụi lơ như bùn, ghé vào người Dạ Vô Danh, đã sắp không cử động nổi.

“Ta không được nữa rồi, ngươi có thể làm nàng ta.” Dạ Cửu U vô lực nói.

Dạ Vô Danh: “!”

Lúc khác Triệu Trường Hà có thể còn chút tiết tháo, sẽ không cướp đi trong trắng của nàng như vậy, nhưng trong lúc chiến đấu nửa chừng tên đã lên dây thế này, tiết tháo của Thánh Nhân cũng không thể trông mong!

Nàng đang căng thẳng, chợt cảm thấy một làn hương gió thoảng qua, Phiêu Miểu đã đến: “Xong chưa? Ta cũng muốn.”

Chuyện khác Phiêu Miểu không quan tâm, nhưng chuyện làm khó Dạ Vô Danh thì nàng tích cực lắm.

Dạ Vô Danh: “…” Cũng không biết nên thở phào nhẹ nhõm, hay là nên nổi điên. Các ngươi có thôi đi không?

Dạ Cửu U lười biếng xoay người lăn sang một bên, uể oải cười: “Biết ngay là ngươi nhịn không được mà.”

Phiêu Miểu hừ hừ hai tiếng, tiện tay nhéo một cái lên ngực Dạ Vô Danh: “Nàng ta cũng chỉ có thế.” Nói rồi nàng ta bày Dạ Vô Danh thành tư thế quỳ bò, mình thì ngồi lên trên, giang hai tay ra: “Trường Hà, ôm một cái.”

Dạ Vô Danh lại lần nữa bạo phát, cùng Dạ Cửu U đánh nhau túi bụi. Đáng tiếc hai tỷ muội vừa rồi đều đã trợn trắng mắt hữu khí vô lực, bây giờ đánh còn không bằng lúc trước, giống như mèo cào.

Bên kia, Triệu Trường Hà đã đặt ngang Phiêu Miểu lên lưng Dạ Vô Danh, tiếp tục một vòng tu hành mới.

Kỳ thực đây là lần đầu tiên Phiêu Miểu và Dạ Cửu U cùng ở bên Triệu Trường Hà, thường ngày cả hai đều là những Ma Thần kiêu ngạo sĩ diện, chỉ có khi giày vò Dạ Vô Danh, họ mới có thể quên đi mọi lo lắng.

Sau đó, Phiêu Miểu “A” một tiếng.

Nàng đột nhiên cảm nhận được Cửu U chi ý, Bỉ Ngạn chi ngộ truyền đến từ phía Triệu Trường Hà, giống như một trạm trung chuyển. Trước đó Triệu Trường Hà đã từng nghĩ, tỷ muội họ Dạ chưa chắc cần phải dung hợp mới có thể hoàn chỉnh, liệu có thể thông qua mình làm trung gian, để hai nàng tự lĩnh ngộ ý cảnh của đối phương hay không, đó có phải cũng là một loại hoàn chỉnh? Đáng tiếc nguyện vọng song tu cùng tỷ muội họ Dạ quá khó khăn, trước tiên có thể để Cửu U và Phiêu Miểu thử xem sao.

Ngoài ý muốn, thử nghiệm ở đây đã thành công, quả thực có thể.

Ý cảnh của Phiêu Miểu và Cửu U chênh lệch rất lớn, tu hành của nàng cũng rất đặc thù, không biết có thể từ sự trung chuyển này mà được bao nhiêu lợi ích, về lý thuyết Phiêu Miểu rất khó đột phá Bỉ Ngạn. Nhưng nếu đối phương là Dạ Vô Danh, nói không chừng hiệu quả sẽ rất tốt…

Dạ Vô Danh cũng không biết đám cẩu nam nữ đã chuyển suy nghĩ chủ yếu sang việc tu hành, chỉ cảm thấy bản thân không chỉ là người giúp thổi cứng lúc trước, mà còn là chất xúc tác để Triệu Trường Hà thu gom tất cả, sự tồn tại này nhục nhã đến mức khiến người ta muốn chết. Nhìn thì không bị phá thân, nhưng đây đã là một trận lăng nhục từ đầu đến cuối.

Trận lăng nhục này không biết tiếp tục bao lâu, nhân gian mặt trời mọc rồi lặn, gà gáy rạng đông. Dạ Cửu U và Phiêu Miểu mỗi người đều được cho ăn no không biết mấy vòng, mỗi người một bên, nằm sõng soài, mặt mày hớn hở đầy thỏa mãn, đều đang thể ngộ những cảm ngộ tu hành có được từ trận song tu này.

Triệu Trường Hà lại không cùng các nàng âu yếm sau đó, mà là quỳ ngồi trên người Dạ Vô Danh để lau vết thương. Không còn cách nào khác, quá quen thuộc rồi.

Dạ Vô Danh xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, vậy mà lại bộc phát ra sức mạnh chưa từng có, đột nhiên một phần Thần Hồn thoát khỏi sự trói buộc với Dạ Cửu U, trở về bản thể.

Triệu Trường Hà đang nghiêm túc lau vết thương, thì thấy Dạ Vô Danh, người đã bị mặc cho chơi đùa cả ngày, mở mắt ra.

Ngọn lửa giận trong mắt nàng, quả thực có thể phá hủy toàn bộ Dạ Cung.

“Triệu! Trường! Hà!... Ta muốn ngươi chết!”

(Hết chương)

Đề xuất Tiên Hiệp: Tân tác Bách Luyện Thành Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN