Logo
Trang chủ
Chương 1: Đại Vĩnh vương triều

Chương 1: Đại Vĩnh vương triều

Đọc to

Đào kênh thông bốn phương, xây trường thành chống man di, diệt trăm nước thống nhất thiên hạ, gọt Thiên Sơn lấp Nghiệt Hải, tiêu diệt tà giáo chính lại nhân tâm, chém yêu nghiệt bình ổn Đại Hoang, trừ gian thần chỉnh đốn triều cương, ban định lễ nghi giáo hóa thiên hạ, biên soạn đại điển truyền vạn thế, phế bỏ những đền thờ tà dâm, quy định việc sắc phong Chư Thần.

Đây là mười đại công tích của "Thiên Phù Đại Đế" thuộc Đại Vĩnh vương triều."Thiên Phù" là niên hiệu."Thiên" nghĩa là chí cao vô thượng."Phù" chính là văn tự của pháp tắc.Hoàng đế lấy đây làm niên hiệu, ý rằng thay thượng thiên vận chuyển pháp tắc, khiến thương sinh và Quỷ Thần đều phải thần phục.

Đại Vĩnh vương triều nằm trên đại lục vô tận. Đại lục này tên là "Vô Tận", quả thực vô biên vô hạn, cho dù là người tu thành Đại Thần Thông Đạo Cảnh ba mươi sáu biến cũng chỉ có thể nhìn thấy một giọt nước trong biển cả mà thôi.Mùa hạ năm Thiên Phù thứ mười bốn.Trong Đại Học Đường Hoàng Cung tại Kinh thành, con cháu hoàng thất đang học tập trong cái nóng hầm hập.

"Có những vùng đất bị hạn hán hoành hành, dân đói khắp nơi. Làm thế nào để trấn an, làm thế nào để giúp nạn thiên tai? Thập Cửu hoàng tử, ngươi nói trước đi." Lương Đào, vị lão sư có ba chòm râu dài, tóc hoa râm, khoác cẩm y nho phục, khí độ thong dong, chính là Thái tử Thiếu phó, một triều đình nguyên lão."Bọn hắn không có cơm ăn, có thể ăn thịt mà." Thập Cửu hoàng tử đứng lên.Hắn mười bốn tuổi, dáng vẻ khờ khạo, quần áo nhăn nhúm."Ha ha ha...""Mười chín quả nhiên là thằng ngốc! Hôm nay lại phải chịu phạt.""Bách tính không có cơm ăn có thể ăn thịt? Chuyện này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ người trong thiên hạ đều mắng nhiếc, sử sách chép lại, ngàn năm sau đó cũng sẽ bị xem như trò cười."Tiếng cười vang khắp nơi."Kẻ này rốt cuộc là thật ngốc hay đang giấu tài, cố ý giả vờ ngu?" Một nữ tử áo đỏ nhẹ giọng nói nhỏ: "Bất kể thế nào, đều phải cảnh giác kẻ này, dù sao hắn là huyết mạch Hiến triều."Vốn dĩ nữ tử không được xuất đầu lộ diện, nhưng sau khi Thiên Phù Đại Đế lên ngôi, đã bài trừ hủ tục, ra sức đề xướng nữ tử đọc sách tập võ. Sau nhiều năm cải cách, phong tục đã cực kỳ cởi mở.

"Cổ Trần Sa, ngươi đi ra ngoài đứng một canh giờ, phạt ngươi đi thư khố chỉnh lý ba nghìn thư tịch." Thái tử Thái phó Lương Đào chỉ ra bên ngoài.Cổ Trần Sa chính là vị hoàng tử vừa nói "ăn thịt", xếp thứ mười chín."Vâng... đúng, đúng..." Cổ Trần Sa liên tục gật đầu, ngây ngô đi ra ngoài. Rắc! Hắn đứng dậy còn suýt vấp ngã bởi chiếc ghế, bộ dáng chật vật khôn tả."Tên này coi như phế rồi, hạ bàn bất ổn, võ công lỏng lẻo, xem ra thật sự không có uy hiếp." Mấy vị hoàng tử đưa mắt trao đổi."Võ công quá kém." Nữ tử áo đỏ liền lộ vẻ cười lạnh: "Đại Vĩnh triều ta dùng võ lập quốc, hoàng tử có thể trổ hết tài năng để được Đại Đế ưu ái hay không, vẫn phải dựa vào thực lực. Cổ Trần Sa đã mười lăm tuổi, bỏ lỡ tuổi tác luyện võ tốt nhất, muốn có thành tựu thì khó khăn rồi. Điều này với Lâu gia ta bớt đi một uy hiếp."Trên học đường, đám con cháu hoàng thất mỗi người một suy nghĩ riêng, còn Cổ Trần Sa đang đứng phạt dưới trời nắng chang chang lại suy nghĩ ngàn vạn.

Đại Vĩnh vương triều khai quốc đã hơn năm trăm năm. Thái tổ Cổ Vĩnh diệt thiên hạ, lịch đại Hoàng đế từng người văn trị võ công hùng bá thế gian, nhất là hiện tại "Thiên Phù Đại Đế" Cổ Đạp Tiên, võ công thập toàn, càng là đẩy lực ảnh hưởng của triều đình lên cực hạn. Cho dù là yêu nghiệt tái ngoại hải ngoại cùng tu đạo chân nhân đều không dám làm càn, nơm nớp lo sợ, sợ bị triều đình hủy diệt.

Trong hoàng thất không có tình thân ruột thịt.Phụ tử nghi ngờ lẫn nhau, huynh đệ tương tàn, cung khuê tranh sủng, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Thân ở nơi đó có thể nói là bước nào cũng kinh tâm, hơi không cẩn thận liền bị người hãm hại đến thân bại danh liệt.Cổ Trần Sa có hơn bốn mươi huynh đệ, mười ba tỷ muội, hắn là người không có bối cảnh nhất.Bối cảnh của hoàng tử chủ yếu nhìn vào thế lực mẫu tộc. Hắn có huynh đệ mà cữu cữu là đại tướng quân, nắm trong tay binh quyền.Có Đại tướng trấn thủ biên cương.Có cường giả tuyệt thế.Càng có ngàn năm thế gia.Mà mẫu thân Cổ Trần Sa là công chúa của địch quốc "Hiến triều", được đưa tới để hòa thân.Về sau Đại Vĩnh triều hưng binh diệt Hiến triều, lớn nhỏ vương công quý tộc đều bị giết, ngay cả Hiến Đế cũng tự thiêu trong bảo khố. Nghe tin quốc gia hủy diệt, công chúa cũng tự vẫn mà chết.Điều này cũng khiến Cổ Trần Sa trong hoàng cung không có chỗ dựa. Đừng nói các hoàng tử khác khi dễ hắn, ngay cả những thị vệ có chút mặt mũi cùng cung nữ thái giám cũng dám sửa trị hắn.Khi dễ vẫn là việc nhỏ, người muốn mượn cơ hội chơi chết hắn cũng rất nhiều.Năm đó "Hiến quốc" đối nghịch với Đại Vĩnh vương triều, hai nước giao chiến trăm năm, kết xuống huyết hải thâm thù, mãi đến khi "Thiên Phù Đại Đế" đăng cơ mới hoàn toàn diệt quốc.Trong cuộc chiến tranh này, Đại Vĩnh vương triều cũng đã chết một tôn thân vương cùng mấy vị binh mã Đại Nguyên Soái, còn có mấy chục Đại tướng. Hai nước chém giết kịch liệt, sau khi công phá quốc đô Hiến quốc, ba ngày không phong đao, tất cả quân đội đồ thành, tàn sát sạch sẽ bách tính trong đô thành.Đến bây giờ, vẫn còn dân chúng Hiến triều mưu phản trong dân gian, huyết cừu chưa quên.Vì mối quan hệ trọng yếu này, rất nhiều triều đình nguyên lão tham gia đồ diệt Hiến quốc đều có địch ý với Cổ Trần Sa.Hoàng vị tuyệt đối không có phần của hắn, bảo trụ mạng nhỏ cũng chưa chắc được.Cũng may hắn từ nhỏ chịu nhiều đau khổ, hiểu được giấu tài, cả ngày giả ngây giả dại, nhờ vậy mới sống sót được đến giờ.

Trên học đường, cuộc thảo luận vẫn tiếp tục."Lâu Bái Nguyệt, ngươi nói xem, làm sao giúp nạn thiên tai?"Thái tử Thái phó Lương Đào chỉ vào nữ tử áo đỏ kia.Lâu Bái Nguyệt đứng thẳng lên: "Trước hết giết quan địa phương, nói bọn hắn cắt xén lương thực cứu nạn, trấn an nạn dân.""Vậy nếu như quan địa phương là một thanh quan, chỉ vì thiên tai mà dẫn đến bách tính làm loạn thì sao?" Lương Đào nói."Ta nhớ trong sử sách ghi chép một vị Đại Đế xuất binh, đại quân thiếu lương thảo, tiếng oán than dậy đất. Thế là chủ tướng chém đầu quan áp lương, nói hắn cắt xén quân lương, quân tâm liền ổn định lại." Lâu Bái Nguyệt có ánh mắt lạnh lẽo lóe lên."Vậy thì không khỏi bất nhân chăng." Lương Đào nhíu mày: "Trị quốc lấy nhân nghĩa đi đầu.""Nếu như không mượn đầu người quan địa phương, đám dân đói bị kiêu hùng, dân điêu mê hoặc, nổi loạn, công thành chiếm đất, muốn chết bao nhiêu người? Ca ca ta đi Âm Châu giúp nạn thiên tai, quả thật là thôn thôn bốc cháy, cây cây khói lửa, trong đó càng có tà giáo giáo đồ cùng giang hồ kiêu hùng châm ngòi thổi gió. Lúc ấy đã không còn lương thực có thể cứu tế, loạn trong giặc ngoài, tình thế hết sức căng thẳng. Nếu không phải ca ca ta giết chết quan huyện, trấn an lòng người, sau đó chém giết mấy trăm dân điêu gây sự, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến mấy tỉnh, rất có tổn hại căn cơ triều đình." Thanh âm Lâu Bái Nguyệt như kim thạch: "Một nơi phát sinh bạo loạn, quan địa phương dù thanh liêm cũng là bất lợi cho việc an dân, nhất định phải lấy cái chết tạ tội."Nữ tử áo đỏ tên là Lâu Bái Nguyệt, không phải con cháu hoàng thất, mà là nữ nhi của triều đình trọng thần Nguyên quốc công Lâu Trùng Tiêu.Học sinh tông học đa số đều là con em hoàng thất, nhưng cũng có một bộ phận con cháu công thần.Lâu gia từ khi đi theo Thái tổ khởi binh, định đỉnh thiên hạ, kinh lịch mấy đời Hoàng đế ân sủng không suy. Đến triều Thiên Phù này càng là vinh quang hiển hách.Lâu Trùng Tiêu là "Nguyên quốc công", hai đệ đệ của hắn, Lâu Trùng Thiên là "Uy Linh Hầu", Lâu Trùng Vân là "Vũ An Hầu". Ngoài ra, Lâu gia còn có rất nhiều con cháu đảm nhiệm tướng quân, Đại tướng trấn thủ biên cương. Bởi vậy Lâu gia trong quan trường có ngoại hiệu "Lâu Bán Triều".Với thế lực như vậy, hoàng tử bình thường cũng phải nhường Lâu gia ba phần."Lệnh huynh tại Âm Châu giúp nạn thiên tai có công, được Hoàng Thượng tự mình khen ngợi." Thái tử Thái phó Lương Đào gật đầu: "Chẳng qua đạo trị quốc, lấy nhân làm gốc, giết chóc quá nhiều một là tổn hại âm đức, hai là dễ dàng dưỡng thành tính cách tàn bạo, bất lợi cho dưỡng khí. Hy vọng ngươi trở về nói lại lời ta cho lệnh huynh.""Tất nhiên sẽ cho biết." Lâu Bái Nguyệt cũng không chống đối, chỉ nhàn nhạt gật đầu ngồi xuống.

Ve sầu... ve sầu...Tiếng ve trong rừng vang lớn, những tên thái giám bồi đọc cầm gậy trúc quấn tơ nhện từng cái dính xuống. Giữa trưa mặt trời vốn đã khiến người chóng mặt, cộng thêm tiếng ve kêu càng làm tâm phiền ý loạn. Lâu dần, Cổ Trần Sa cũng có chút không kiên trì nổi.Trong lúc hắn đang đứng phạt, đám con cháu tôn thất này đã kết thúc môn văn, chuyển sang giảng võ đại điện học tập võ công."Bái Nguyệt, Lương Đào trong triều là thủ lĩnh thanh lưu, từng vạch tội phụ thân ngươi. Lần này cho chúng ta học khóa giúp nạn thiên tai, lại lớn tiếng giảng nhân nghĩa, ta thấy rất có thâm ý. Ca của ngươi giúp nạn thiên tai giết quan địa phương chính là bọn họ sinh sự." Một vị hoàng tử mặc ngân y, dáng vẻ cũng có chút tiêu sái, tiến gần Lâu Bái Nguyệt. Hắn ta khác hẳn với vẻ khờ khạo của Cổ Trần Sa."Ngồi không bàn đạo ai mà chẳng làm được?" Lâu Bái Nguyệt chỉ cười lạnh: "Triều đình thanh lưu quá nhiều, cả ngày ba hoa chích chòe, đối với dân sinh xã tắc chẳng làm được gì khác."Hoàng tử ngân y không cho là ngỗ, hắn nhìn ra ngoài, nơi Cổ Trần Sa đang đứng phạt: "Ngươi nói tiểu tử này rốt cuộc là thật ngốc hay giả ngốc? Hình như hắn từ năm mười tuổi bị ngươi làm hỏng đầu liền biến thành như vậy, vì thế ngươi còn bị nhốt đủ mười tháng.""Lão Thập Tứ, đừng nói lời lung tung, người là Lão Thập đánh, lúc ấy ngươi cũng ở tại chỗ." Sắc mặt Lâu Bái Nguyệt lạnh đi.Thiếu niên hoàng tử ngân y xếp thứ mười bốn, tên là Cổ Vân Sa, hắn ta cười tươi: "Chuyện này không phải ngươi chọn lựa sao, nói tiểu tử này nói xấu Lão Thập. Lão Thập cũng là tính nóng nảy, hỏi cũng không hỏi liền động thủ. Phụ thân ngươi cũng lòng dạ biết rõ, không phải sẽ không nhốt ngươi, Lão Thập vì thế cũng chịu Tông Nhân Phủ đánh gậy.""Vậy thì có gì?" Lâu Bái Nguyệt xem thường: "Đại ca ta bỏ mình khi tiến đánh Hiến đô, ta có hai thúc thúc chết trong trận công thành đó, còn đường đệ ta bị dư nghiệt Hiến triều hạ độc mưu hại. Những nghiệt chủng Hiến triều đó hiện tại vẫn âm hồn bất tán, phụ thân ta năm ngoái còn gặp ám sát. Ngươi nói ta có thể nào có hảo cảm với tiểu tử này?""Hắn dù sao cũng là cốt nhục của phụ hoàng, hiện tại cũng đã biến thành kẻ ngốc rồi, có một số việc không thể làm quá mức." Lão Thập Tứ Cổ Vân Sa cười."Lão Thập Tứ, ngươi đừng giả mù sa mưa, những năm này ngươi cũng không ít lần sửa trị hắn." Lâu Bái Nguyệt nhẹ gảy móng tay: "Ngươi sai sử những tên thái giám, cắt xén nguyệt lệ tiền của hắn không nói, ngay cả phần đan dược mà hoàng tử nên có để luyện võ cũng không có, dẫn đến hắn hiện tại văn không thành, võ chẳng phải.""Cái này không chính hợp ý ngươi sao? Hơn nữa, lão nương của tiểu tử này khi còn tại thế, cùng nương ta tranh sủng, chơi không ít âm mưu quỷ kế. Hiện tại không bỏ đá xuống giếng, chờ đến khi nào?" Cổ Vân Sa liếc mắt nhìn ra ngoài: "Bái Nguyệt, ta nghe nói ngươi gần đây võ học tiến bộ không ít? Hay là biểu diễn một chút đi?"Lâu Bái Nguyệt không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng đặt nhu chưởng lên cọc gỗ luyện công. Rắc rắc rắc, cọc gỗ đột nhiên nổ tung, mảnh gỗ vụn tản mát khắp mặt đất.Hời hợt, giản dị tự nhiên, lại tạo thành lực phá hoại mạnh mẽ."Tố Âm Thần Chưởng, võ học của ngươi tu vi đến Tông Sư cảnh giới?" Lão Thập Tứ Cổ Vân Sa mí mắt giật giật."Võ học bốn phàm cảnh: Sơ Khuy Môn Kính, Đăng Đường Nhập Thất, Xuất Thần Nhập Hóa, Đăng Phong Tạo Cực. Là vũ phu, Võ Sĩ, Đại sư, Tông Sư... kỳ thật đều là phàm nhân mà thôi. Chỉ có phía trên Đạo Cảnh ba mươi sáu biến, mới là chân lý." Lâu Bái Nguyệt luôn luôn phong mang tất lộ."Bước vào Đạo Cảnh nói nghe thì dễ. Ngay cả với tư chất và công pháp của hoàng thất chúng ta được xem là thiên hạ đệ nhất, có thể bước vào Đạo Cảnh hoàng tử cũng chỉ có bốn người mà thôi." Thập Tứ hoàng tử Cổ Vân Sa nhíu mày: "Muốn đột phá Đạo Cảnh chủ yếu nhất là thiên phú và phúc vận. Thiên phú đủ rồi, phúc khí không đủ, cũng là uổng công."Lâu Bái Nguyệt mắt nhìn bầu trời: "Đạo Cảnh biến hóa, Phục Khí Ích Cốc, liền có thể đoạn tuyệt khói lửa nhân gian, Thực Khí mà sống. Lấy tinh thần cường đại hấp thu Thiên Địa linh khí, lúc đó, thân người không chút ô uế, thật là khiến người hướng tới.""Bái Nguyệt, ngươi bây giờ tu luyện Tố Âm Chân Kinh, chính là do Thượng Cổ Tố Nữ sáng tạo. Phụ hoàng hàng phục Tố Nữ tông, đạt được kinh này, thế mà ban cho ngươi tu luyện, xem ra phụ hoàng đối với ngươi sủng ái còn trên rất nhiều hoàng tử a." Thập Tứ hoàng tử Cổ Vân Sa ngữ khí hơi có chút ghen ghét: "Bộ Tố Nữ Kinh này thế nhưng là Đế phẩm công pháp. Thượng Cổ Tố Nữ, là một vị Cổ Thiên Tử hoàng hậu, ta tu luyện Ma Vân Kình cũng bất quá là Vương phẩm mà thôi.""Ta nghe nói Thất hoàng tử gần đây đã tu đến Đạo Cảnh bát biến, Tam Muội Chân Hỏa. Chỉ cần vượt qua chân hỏa đốt thể chi kiếp, liền có thể tu thành Cửu Biến Lưu Ly Ngọc Thân. Tu vi như thế, là hoàng tử đứng đầu đi." Lâu Bái Nguyệt có phần ngậm thâm ý hỏi: "Đạo Cảnh trước Cửu Biến: Phục Khí Ích Cốc, Cửu Ngưu Nhị Hổ, Đồng Bì Thiết Cốt, Thôn Kim Hóa Thạch, Bách Khiếu Tụ Linh, Luyện Khí Thành Cương, Ly Địa Đằng Không, Tam Muội Chân Hỏa, Lưu Ly Ngọc Thân. Hoàn Hoàn Tương Khấu, là tiên đạo chi điện cơ. Một khi thành tựu Cửu Biến Lưu Ly Ngọc Thân, liền vô tai vô bệnh, sạch sẽ không chút bẩn, trường mệnh ba trăm năm, năm trăm năm.""Hừ! Lão Thất là hoàng hậu thân sinh, có thể nói là con trai trưởng, không biết được bao nhiêu kỳ ngộ cùng cao thủ phía sau vun trồng mới đến được bước đó, tu vi viễn siêu chúng ta đương nhiên. Nhưng Tam Muội Chân Hỏa đốt thân thể, cực kỳ hiểm ác. Bao nhiêu nhân vật kinh tài tuyệt diễm đều tại cửa ải này tự đốt hóa thành tro tàn." Cổ Vân Sa sắc mặt rất khó nhìn: "Ta không tin hắn có thể thành công."

Nhất Vô Niệm đối với mọi người thanh minh: "Ta không có vào thanh lâu!"Tại một diễn biến khác, phân thân vỗ ngực thề thốt: "Nhưng ta có vào (●´ω`●)."Nhất Vô Niệm sau khi biết rõ sự thật: "☹..."Đầu óc phân thân có chút hố, main cõng nồi, yêu đương hợp pháp 1-1. Nếu điệu thấp, cẩn trọng đã hơi ngán vậy thì hãy hướng về phân thân...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Khủng Bố Sống Lại (Dịch)
Quay lại truyện Long Phù (Dịch)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Liam Wings

Trả lời

3 tháng trước

ủa sao tôi không thấy có chương nào nhỉ?