Sắc mặt Sở Sơ Nhan ửng hồng, những năm qua không ít người khen nàng xinh đẹp, nhưng hoặc là khen sau lưng, lời nói trước mặt đều tương đối uyển chuyển, nào giống gia hỏa này thẳng thắn nhiệt tình như vậy, khiến nàng có chút không được tự nhiên.
Sở phu nhân nghe được, nhíu chặt mày, gia hỏa này miệng lưỡi trơn tru, sao càng nhìn càng chán ghét?
Sở Trung Thiên khẽ hắng giọng nhắc nhở: "Ăn không nói, ngủ không nói."
Tổ An thấy vậy thì thôi, mọi người im lặng dùng bữa, một bữa cơm rất nhanh đã xong, sau đó có hạ nhân mang nước muối súc miệng đến, dọn dẹp bát đũa.
Trong lòng Tổ An có chút kỳ quái, trước đây đều mang thức ăn đến phòng hắn, hôm nay lại gọi hắn đến bàn chủ cùng ăn, chẳng lẽ thân phận người ở rể của hắn đã được bọn họ tán thành và chấp nhận?
Đang suy nghĩ, Sở Trung Thiên đã mở miệng: "Sơ Nhan, lần này con đi Lư Lăng thế nào?"
Tổ An sững sờ, xem ra họ muốn nói chuyện chính sự, những chuyện này cũng nói cho hắn nghe, thật sự không xem hắn là người ngoài?
Sở Sơ Nhan đáp: "Con đi điều tra, đám hàng hóa bị chặn trước đó hẳn là do người Hắc Phong Trại làm, đáng tiếc con dẫn người đi càn quét một vòng, bọn chúng lại như bốc hơi khỏi nhân gian, căn bản không tìm thấy bóng dáng."
"Hắc Phong Trại?" Tổ An sững sờ, lần trước hắn cứu Ngọc Yên La ở sơn cốc ngoài thành hình như cũng là người Hắc Phong Trại, hừ, nhắc đến chuyện này thì tức giận, nữ nhân Ngọc Yên La kia lừa ngân phiếu xong liền bỏ đi, thật đúng là càng nữ nhân xinh đẹp càng hay lừa người.
Sở Trung Thiên thở dài: "Đó chính là đặc điểm của Hắc Phong Trại, tới lui như gió, đại quân vừa đến bọn chúng liền trốn vào Long Ẩn Sơn, chúng ta cũng không thể mỗi lần phái đại quân hộ tống hàng hóa, thật đau đầu."
Hắn nói thêm: "Nghe nói mấy ngày trước bọn chúng phục kích xe của Ngọc gia, chết không ít người, không biết có cơ hội cùng Ngọc gia kết hợp, triệt để giải quyết cái u ác tính Hắc Phong Trại này không."
"Ta thấy ngươi là nhớ thương Ngọc Yên La người ta," Sở phu nhân hừ một tiếng, "Ngọc gia hiện tại bản thân cũng rối như tơ vò, nào có sức lực đối phó Hắc Phong Trại gì."
Mặt Sở Trung Thiên đỏ ửng, vội kéo tay áo thê tử: "Đừng nói như vậy, còn có con cái ở đây..."
Sở phu nhân quay mặt đi, không thèm để ý đến hắn.
Trên mặt Tổ An lộ ra nụ cười hiểu ý, thì ra Sở lão gia năm xưa cũng từng theo đuổi Ngọc Yên La, cũng khó trách, nữ nhân kia quả thật đẹp đến khó tin.
Sở Sơ Nhan hắng giọng, lên tiếng giải vây cho phụ thân: "Hiện tại việc làm ăn của binh khí phường nhà ta hơi khó khăn, trước đó Linh Tuyền bị ô nhiễm, việc chế tác binh khí nhà ta đã không còn ưu thế lớn nhất. Viên gia gần đây hình như tìm được một vị Phù Văn Sư lợi hại, chất lượng vũ khí không kém chúng ta, giá lại rẻ hơn, đã chiếm không ít thị phần của chúng ta, kéo dài thế này e rằng sẽ dao động căn cơ."
Nghe vậy, lòng Tổ An hơi động, Phù Văn Sư, trước đây hắn từng thấy trên xe ngựa của Sở Sơ Nhan và Ngọc Yên La những đường nét trận pháp màu lam nhạt, hẳn là do Phù Văn Sư kia tạo ra, có thể gia tăng nhiều công năng phụ trợ, khắc lên binh khí đương nhiên lợi hại hơn binh khí thường.
Cái trường học chết tiệt của hắn, ngày nào cũng dạy mấy cái lễ với pháp, nếu dạy nhiều kiến thức này, hắn đã không đến nỗi phải vô vị như vậy.
Thực ra hắn đã hiểu lầm Minh Nguyệt học viện, thân là học viện lớn nhất vùng, những chương trình học này đều do các lão sư nhất lưu giảng dạy, chỉ là vì hắn ở Hoàng tự ban, nên những tiết học như vậy rất ít thôi.
Dù sao bọn họ cũng không có tư chất tu luyện gì, học cũng lãng phí thời gian, may ra một tuần có một hai buổi học tu hành, coi như cho bọn hắn phổ cập kiến thức liên quan.
Ngược lại mấy ban khác, đặc biệt là Thiên tự ban, cơ bản đều là tiết tu hành, những chương trình lễ pháp kia vô cùng ít ỏi.
"Viên gia mời Phù Văn Sư ở đâu ra?" Sở phu nhân cau mày nói, "Bọn chúng có nội tình đó sao?"
Sở Sơ Nhan đáp: "Bọn chúng không có, nhưng Ngô gia ở quận bên cạnh có, gia chủ của bọn chúng cũng là công tước, luôn nhòm ngó thị phần của Sở gia ta, lần này con đã điều tra rõ, Viên gia được Ngô gia chống lưng trong bóng tối, nếu không bọn chúng đâu dám trắng trợn như vậy."
"Đúng đúng, hôm nay trong trường học tên Viên kia phách lối cực kỳ, còn nói với tỷ phu là tốt nhất nên ngoan ngoãn để hắn huấn luyện trong gia tộc tỷ thí." Sở Hoàn Chiêu nãy giờ muốn chen vào nhưng không được, bây giờ rốt cục có chuyện nàng biết, tự nhiên vội vàng tranh thủ thể hiện sự tồn tại.
"Viên gia này thật quá đáng, Sở gia ta dù là một người hầu hay một con chó cũng không đến lượt Viên gia bọn chúng khi dễ!" Sở phu nhân vỗ bàn giận tím mặt, "Đi, chúng ta đến Viên gia nói chuyện với bọn chúng!"
Tổ An liếc nhìn nàng, tỏ vẻ mình bị xúc phạm.
"Phu nhân bớt giận, phu nhân bớt giận, Thái thú mới nhậm chức Tàng Hoằng đang lo không có cớ để đối phó chúng ta," Sở Trung Thiên vội giữ chặt bà, "Lúc này không nhẫn nhịn sẽ hỏng đại sự."
Tổ An nghe vậy nhíu mày, xem ra Sở gia cũng chỉ là vẻ ngoài hào nhoáng thôi, dường như tồn tại rất nhiều nguy cơ.
Sở Trung Thiên vừa trấn an thê tử, vừa quay sang Tổ An: "Tiểu An à, Viên Văn Đống làm khó dễ con, con không sao chứ?"
Tổ An chưa kịp trả lời, Sở Hoàn Chiêu đã cướp lời: "Không chỉ Viên Văn Đống, ngay cả Hồng Tinh Ứng cũng đối phó hắn, rõ ràng hắn là người Sở gia, lại ăn cây táo rào cây sung, thật không ra gì!"
Nhìn vẻ mặt phì phì của nàng, Tổ An thầm cảm động, tiểu di tử này còn thương hắn hơn cả vợ.
"Hồng Tinh Ứng?" Sở Trung Thiên nhíu mày.
Sở phu nhân lên tiếng: "Đứa nhỏ này ta biết, tính tình nó vốn kiêu ngạo, trước đây lại thích tỷ tỷ con, đương nhiên không có cảm tình gì với Tổ An, người trẻ tuổi mà, không kiềm được nóng giận cũng là bình thường."
Sở Hoàn Chiêu vội: "Nhưng mà hắn..."
"Thôi," Sở phu nhân ngăn nàng nói tiếp, "Đứa bé kia những năm nay ở Sở gia cũng coi như cẩn trọng, cha nó lại trung thành tuyệt đối với Sở gia ta mấy chục năm, những chuyện nhỏ nhặt này sau này đừng nói nữa, kẻo làm lạnh lòng bọn họ."
Sở Hoàn Chiêu bĩu môi, mặt đầy bất mãn, bà sợ lạnh lòng phụ tử Hồng gia, mà không sợ lạnh lòng tỷ phu sao?
Tổ An lại không để bụng, dù sao một kẻ vô dụng như hắn trong mắt Sở phu nhân chắc chắn kém xa cha con Hồng quản gia, trước đó nghe Thành Thủ Bình nhắc đến trong phủ có tin đồn phu nhân vốn định chiêu Hồng Tinh Ứng làm rể, bây giờ xem ra không có lửa sao có khói.
Hắn vô thức liếc nhìn Sở Sơ Nhan, ừm, may mà biểu hiện của vợ hắn không có gì dao động, rõ ràng không có ý gì với cái tên họ Hồng kia.
Sở Sơ Nhan rốt cục mở miệng: "So với hắn, ta quan tâm hơn đến gia tộc tỷ thí nửa tháng sau."
Sở phu nhân nhướng mày: "Trước đây chẳng phải lần nào chúng ta cũng thắng sao, huống chi có con ở đó, ai là đối thủ của con?"
Sở Trung Thiên lắc đầu: "Thực lực của Viên gia không yếu, bọn chúng cùng Sở gia chúng ta sánh ngang trong tứ đại phú thương, chỉ là vì trước đây không có tước vị tương ứng, nên không dám quá đắc tội chúng ta, cho nên gia tộc tỷ thí ít nhiều có chút qua loa, nhưng lần này bọn chúng có Ngô gia chống lưng, chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó, hơn nữa ta nghi ngờ, lần này sẽ có người Ngô gia tham gia trong bóng tối."
Ông nói tiếp, rồi nhìn Tổ An với vẻ mặt phức tạp: "Hơn nữa lần này còn có hắn tham gia, chúng ta chưa đánh đã thua một trận."
Tổ An trợn tròn mắt, hắn đang ăn dưa ngon lành, sao bỗng nhiên lại lôi hắn vào: "Vậy thì, ta đâu phải người tu hành, cũng phải lên sàn à?"
Sở Trung Thiên đáp: "Gia tộc tỷ thí, theo quy định, con cháu mỗi nhà đều phải lên sàn, con dù sao cũng là cô gia nhà ta, dù chúng ta không phái con ra sân, Ngô gia, Viên gia cũng sẽ không đồng ý, Thái thú đại nhân cũng sẽ lên tiếng can thiệp, lần này gọi con đến cũng là để nói chuyện này, để con chuẩn bị tâm lý."
Sở Hoàn Chiêu nhất thời sốt ruột: "Hôm nay ở trong học viện Viên Văn Đống cứ luôn miệng đòi phế hắn, phái tỷ phu lên sân khấu, chẳng phải là để hắn chịu chết sao?"
"Như vậy vừa vặn." Sở Sơ Nhan đáp.
Tổ An giật mình, thầm nghĩ dù cô có không hài lòng với tôi, cũng không đến mức dùng cách này để mưu sát chồng chứ.
Sở Hoàn Chiêu cũng ngớ người, có chút không tin nhìn cô: "Tỷ tỷ, muội..."
Sở Trung Thiên lên tiếng: "Nghe con bé nói hết đã, Sơ Nhan xưa nay không nói vô nghĩa."
Sở Sơ Nhan lúc này mới chậm rãi nói: "Trong đám con cháu Viên gia, Viên Văn Đống là người xuất sắc nhất, nghe nói gần đây đã đột phá đến ngũ phẩm, ta tuy không sợ hắn, nhưng trong gia tộc con cháu nhà ta không ai là đối thủ của hắn. Viên gia cũng không ngốc đến mức phái hắn đấu với ta, như vậy đã định trước hắn sẽ thắng một trận, phí mất cao thủ khác, chi bằng để tên này lên, dù sao mặc kệ đấu với ai hắn cũng thua, đấu với Viên Văn Đống, còn có thể giúp người khác trong nhà ta tranh thủ cơ hội."
Tổ An đại khái đã hiểu, cô ta dùng kế Điền Kỵ tái mã, lấy ngựa kém của mình đấu với ngựa tốt của đối phương… Á phi, ta đây không phải ngựa kém, nếu là ngựa đực thì còn miễn cưỡng cân nhắc một chút.
Sở Hoàn Chiêu vội: "Nhưng như vậy hắn không phải rất nguy hiểm sao?"
Sở phu nhân hơi cau mày, nhị nữ nhi của bà hôm nay sao lại quan tâm thái quá đến tên vô dụng kia vậy.
Sở Sơ Nhan đáp: "Yên tâm, ta sẽ xếp hắn ra sân cuối cùng, đến lượt hắn thì đại cục đã định, hắn lên hay không lên đều không quan trọng, trận đó đương nhiên không cần so."
Sở Hoàn Chiêu chớp mắt mấy cái: "Vậy nhỡ đến lúc đó vẫn chưa phân thắng bại thì sao?"
Sở Sơ Nhan cũng sững sờ một chút, rồi lắc đầu: "Yên tâm, không có trùng hợp như vậy đâu."
Cô đừng có lập flag nữa!
Tổ An thầm đậu đen rau muống, vẫn nói: "Coi như chưa phân thắng bại cũng không sao, xưa nay nhân vật chính đều là người áp trục ra sân, đến lúc đó ta nhất định sẽ mang về một phen thắng lợi cho Sở gia."
Hắn mới tu luyện được mấy ngày đã từ phế vật lên đến tam phẩm, còn nửa tháng nữa, thực lực của hắn chắc chắn còn có thể tăng lên một đoạn, dù không đạt đến ngũ phẩm, với những hack của hắn, nghĩ ra sách lược thì vẫn có cách thắng.
Nghe hắn nói vậy, lông mày Sở phu nhân nhíu lại: "Tổ An, Nhan nhi đã gả cho con rồi, chuyện trước kia ta cũng không nói thêm gì, nhưng con có thể sửa cái tật nói mạnh miệng này được không? Một người đàn ông không sợ không có bản lĩnh, chỉ sợ không làm được còn ra vẻ ta đây. Viên Văn Đống là ai, người ta đã đạt đến ngũ phẩm tu vi, là cường giả có thể khống chế nguyên tố, con còn muốn đấu với hắn, còn muốn thắng hắn? Hừ!"
Nói xong bà phẩy tay áo bỏ đi.
Đến từ Tần Vãn Như phẫn nộ giá trị +763!
Tổ An nhún vai, không giải thích gì.
Xem ra thành kiến của Sở phu nhân với hắn còn không nhỏ, nghĩ đến đây hắn cũng thấy đau trứng, người ta nói mẹ vợ càng nhìn con rể càng ưng, sao đến chỗ hắn thì hoàn toàn ngược lại.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Thế Đường Môn (Đấu La Đại Lục 2)
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời3 tuần trước
Thể loại tương tự khó lắm mới kiếm được đây: Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu
Snow Kuribo
Trả lời3 tuần trước
Chap 2738 lộn r ad
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tuần trước
Ok truyện này giờ ít nguồn cập nhật chuẩn quá.
Kugiant
Trả lời3 tuần trước
Truyện này ngừng ra chap rồi à ad
Slamdrug
Trả lời1 tháng trước
Truyện hay. Nhưng cảm giác tình cảm về sau gượng ép, nhạt nhẽo vãi. Mấy gái ban đầu trải qua đủ thứ mới yêu. Mấy gái về sau quanh quanh vài câu, đánh 1 trận yêu sâu đậm cmnr??? Tác giả viết tham hậu cung quá
Kugiant
Trả lời1 tháng trước
Hóng ngày trở về 1 đêm chơi 2 vị sư phụ quá
Tử Thần Hades
Trả lời1 tháng trước
Chap 2687 sao không có nội dung vậy ad?
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ok fix rồi bạn.
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tháng trước
Ohh mấy chương gần đây nguồn raw bị lỗi, đợi mình đổi nguồn mới rồi cập nhật lại nhé mọi người.
Snow Kuribo
Trả lời1 tháng trước
Truyện lục địa kiện tiên từ chap 2643-2644 bị nhảy chap thiếu chap. Tập 2656 trở đi bị lộn sang truyện khác. Ad xem lại giùm
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Ok bạn để mình coi lại.
Đấu Đế
Trả lời3 tháng trước
Đớp từ con đến mẹ. Đớp từ bạn vợ đến e dì. Đớp luôn bạn học lẫn cô giáo... Tu tiên clg thế này :))))
stlinh2k1
1 tháng trước
đớp cả mẹ vợ á t mới đọc có chổ bị dính xuân dược mà chưa đớp đc còn sau này có đớp hay ko thì chưa biết hihi
duc anh
Trả lời3 tháng trước
Truyện này đh nào dịch không mất phí thế có tâm hồn mấy Bọn đi copy bản dịch rồi cho mất phí