Tháng 8, mưa ở Sài Gòn đã bắt đầu từ lâu, nhưng những cơn mưa lâu và nặng có lẽ bắt đầu từ tháng này... Cũng như bao buổi học Hóa bình thường, hôm nay trời đen thui xám xịt báo hiệu một ngày âm u và mưa gió. Vì đã lỡ hẹn với T để chở đi học, câu hỏi đặt ra là mưa to ngập tới gần đầu gối thì xe đạp hay xe máy là tiện nhỉ?
Xe đạp: Chắc chết, đạp trong đống ao tù ấy thì hơi bị khó, chưa kể lại chở người đẹp phía sau, xe máy phóng ngang qua là thành Sài Gòn waterpark.
Xe máy: Cũng chết, nước ngập ống bô, dắt thì xác định phê lòi.
Chán quá, không biết thế nào đành gọi điện thoại hỏi ý kiến người đẹp vậy.
- Tôi: Alo, Mèo Lười đâu rồi? Cho Khủng Long gặp nào?
- T ngạc nhiên: Sao hôm nay lại xưng là Khủng Long?
- Tôi: Biệt danh đấy! Hôm nay mưa quá tính sao bây giờ... xe đạp, xe máy đều không tiện.
- T cũng suy nghĩ: Cúp học đi anh! (cười nắc nẻ)
- Tôi giọng hồ hởi: Thế á! Thế nhé! Qua nhà ôm nhau cho ấm ha!
- T phì cười: Chỉ vậy là giỏi. Qua nhanh người ta chờ!
- Tôi trêu: Xếp duyệt rồi nhé. Em qua ngay! Xếp mở cửa em phóng tên lửa 30s là tới liền hà!
- T cười sặc sụa: Chỉ được cái khéo dẻo miệng. Qua đi em chờ.
Cúp máy, vác xe đạp, không ngu gì vác xe máy cho dắt bộ. Thà bị ướt còn hơn là bị đứng....
20 phút sau khi vật lộn với đống nước đen kinh hoàng cũng tới được nhà T, trông bộ dạng xấu không còn gì để mà tả: áo thun trắng ướt nhẹp lác đác vài chiếc lá trên áo làm tăng màu huyền bí, quần thun thể thao cũng lác đác vài con gián (thêm thôi, éo có đâu), chân mang dép lào.
Đứng trước cửa nhà T chưa bấm chuông thì thấy em cầm dù bước ra, hôm nay em mặc bộ quần áo pijama đơn giản màu hồng. Tôi đoán đây chắc là bộ quần áo ngủ dành cho trời mưa đây mà. T mở cửa mà mắt cứ nhìn tôi chăm chú khoảng 5s thì bật cười. Tôi gãi đầu chả hiểu mô tê gì cả.
- Tôi nhăn mặt: Có gì đáng cười à?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Cổ Chí Tôn (Dịch)