- Tôi nhẹ nhàng lên tiếng: Mở cửa cho anh vào?
- T giọng như đang khóc (tôi không chắc vì cô ấy đang úp mặt vào gấu bông): Anh đi đi! Anh xấu xa! Anh đừng vào phòng em!
Tôi vặn cửa thật nhẹ nhàng nhưng đủ cho em biết là tôi đã vào, bước cạnh giường thấy em vẫn mặc bộ đồ ướt, nằm co ro, tay ôm chặt con gấu bông thật to và úp mặt vào ấy.
Ngồi kế em một lúc, thấy em hình như đang khóc. Tôi vội vã kéo em ra khỏi con gấu bông đang ôm chặt ấy. Em mặt tái mét, nước mắt đang tuôn rơi; thấy tôi em cứ dùng hai tay đấm thùm thụp vào ngực, vừa khóc vừa nói:
- T: Anh không tôn trọng em. Anh nghĩ sao lại làm trò như thế?
- Tôi ôm cô ấy vào lòng mặc kệ cô ấy giãy dụa, định đẩy ra: Anh xin lỗi! Anh không ngờ anh mất tự chủ như thế. Em giận thì đây (tôi đẩy cô ấy ra nhìn thẳng vào mắt) ngực anh, mặt anh. Em cứ tát, cứ đấm thoải mái.
- T vẫn khóc và tiếp tục đấm: Anh đáng ghét, anh xấu xa. Anh cướp mất nụ hôn đầu của em rồi. Hu hu hu...
- Tôi cười nhẹ nhàng: Thế em không thấy nó lãng mạn sao? First kiss in the rain.
- T cũng nguôi ngoai: Em chưa đồng ý sao anh lại làm?
- Tôi: Thế khi em đồng ý thì nó còn bất ngờ, lãng mạn và hồi hộp không?
- T đỏ mặt không cãi lý được: Anh chỉ giỏi bắt nạt em. Sau này... sau này thì còn thế nào nữa?
- Tôi nhăn mặt: Đừng nói từ sau này. Tương lai khó đoán lắm em ạ! Hãy cứ hiện tại đi, em yêu anh và anh yêu em thế là đủ rồi.
- T chui vào lòng tôi nhẹ nhàng đáp: Vâng!
- Tôi: Dù sao anh cũng xin lỗi vì anh hơi quá mức... nó có làm tổn thương em không?
- T lí nhí: Cảm giác ấy... em không diễn tả bằng lời được. Nhưng em vẫn còn cảm nhận nó.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Yêu thầm em vợ