Bực thiệt...tìm mãi thì thấy cái USB.
Công nhận hôm nay đen vãi nhọ, mưa, lạnh, Kat bệnh đành ở nhà chăm sóc.
Word bản chính thì banh ta lông, tìm mãi được USB.
Hôm nay chắc không ra đường quá :cry:
Tôi ngồi đếm thời gian dần trôi qua từng ngày, mà mãi vẫn còn tận 2 ngày mới tới thứ 7.
Trong đầu tôi từ tối hôm qua tới giờ vẫn suy nghĩ mình sẽ nói thế nào, hành động ra sao, biểu hiện sao cho hợp mắt với ba má T.
Còn với T khi gặp tôi cứ lo lắng hỏi: "Anh chuẩn bị tốt chưa?"
Tôi vì muốn em an tâm nên chỉ cười hoặc gật đầu; em nào có biết tôi còn lo lắng hơn em gấp trăm lần.
Rồi có đêm phải qua nhà chú Tư để xin giúp đỡ thì chú chỉ nói: "Hãy cứ tự nhiên, tự tin như mày nói với chú là được. Có gì thì tao sẽ giúp an tâm".
Rồi hai chú cháu lại lôi nhau ra nhậu, khoản này thì hợp nhau khỏi phải bàn.
Trong lúc nhậu chú Tư cứ tiếc là thằng con chú không như tôi: hiền lành, lại thiếu hiểu biết.
Tôi thầm nghĩ: "Nó mới lớp 8 đã lo ghê thế. Từ từ va chạm đời là khôn thôi".
Nghĩ sao nói thế chú Tư gật đầu cười và ép tôi ngủ chung tâm sự, vì nợ chú Tư nên đành ở nhà chú thêm một đêm.
Ngày ấy cũng tới... chiều thứ 7; sau khi chú Tư hẹn được ba má T nên gọi cho tôi nói 5h chiều qua nhà chú để dẫn sang.
Lúc ấy tôi run kinh khủng, lần đầu thấy hồi hộp và lo sợ; cảm giác khác với cái bản chất bình thường của tôi.
Chắc có lẽ vì yêu T nên tôi đâm ra sợ khi nghĩ tới cảnh ba má T không đồng ý, rồi cấm T yêu tôi.
Nhưng vì đã đối mặt với nhiều trường hợp kinh khủng hơn nên tôi nhanh chóng lấy lại phong độ và sự bình tĩnh vốn có...