Quay lại hiện tại, sau khi kết thúc câu truyện do tôi và H kể.
Không khí trở lại yên lặng thì phá vỡ bởi T.
- T hỏi: Thế anh thay đổi thế nào? Theo như câu truyện thì anh phải là một người vui vẻ, hòa đồng chứ không như bây giờ.
- Tôi nắm tay em, nhìn H: Thế cả hai muốn biết không?
T gật đầu nhìn tôi chờ đợi, còn H hình như biết trước chuyện đó nên im lặng rồi gật đầu.
Tôi bắt đầu câu truyện tiếp theo, phần chia tay:
Bước trong màn mưa nặng hạt, một thằng nhóc có rất nhiều hy vọng, rất nhiều tương lai với một cô gái mà nó yêu hết lòng.
Và giờ đây trong nó mọi thứ từ từ, từng chút một đổ sập xuống.
Tôi đã hy vọng một cô gái mang cho tôi thứ mới để thay đổi con người cũ, thì giờ đây chính cô gái đó kéo tôi lại làm con người khi xưa...
Theo lời kể của má tôi nhé, vì lúc đấy bất tỉnh rồi!
Về nhà, nằm vật xuống giường.
Đã 11 giờ đêm, suốt 16 tiếng tắm mưa, tôi đã bệnh nặng và sốt rất cao.
Cả nhà thấy tôi về với bộ dạng ướt nhẹp, thất thần không hiểu lý do gì nên vội vã đi tới hỏi.
Tôi chỉ nhìn lướt qua ánh mắt của từng người rồi gục xuống.
Má tôi hoảng sợ đành nhanh chóng đưa tôi vào giường, thay đồ và tìm cách làm tôi hạ sốt.
Trong lúc ấy Dì tôi gọi bác sĩ riêng của nhà tới ngay lập tức để khám sơ qua trước khi đi bệnh viện.
Trong lúc mê man bất tỉnh, má tôi thấy tôi chỉ gọi tên đúng một người rất nhiều lần: "H ơi! H ơi. Em đối xử với anh thế là sao? Tại sao vậy....".
Má tôi hoảng sợ vì biết cô ấy là người thường ngồi kế bên tôi trên trường nên vội vàng gọi điện thoại tới nhà cô ấy để hỏi lý do tại sao.
Thì cô ấy chỉ trả lời vỏn vẹn: "Dạ con không biết. Con chỉ gặp bạn ấy buổi sáng thôi cô ạ."